Ký Khế Ước Với Ác Quỷ

Chương 38: đau lòng




Không cần biết Khương Dao có đồng ý hay không, Vô Ưu tự quyết định cuộc trò chuyện này trong khi đó cô ta đang giữ vai trò là "khách". Vẻ mặt tràn ngập ý cười của người trước mặt càng khiến cho Khương Dao nhớ đến những hình ảnh lúc trước của Vô Ưu và Quý Tửu Lạc, cô cảm thấy không vui.

- Em có thích Tửu Lạc không?

Trong đáy mắt Khương Dao thể hiện sự ngập ngừng trước câu hỏi bất ngờ này. Bản thân mình có chút thích hắn nhưng bây giờ mối quan hệ giữa hắn và cô là gì? Nụ hôn hắn trao cho cô hôm đó có phải là hắn có ý với cô hay không? Hay chỉ là sự trêu đùa giữa ác quỷ và người ký khế ước, ngoài ra chẳng còn gì hơn.

- Dạ... không ạ.

Khương Dao nở một nụ cười làm tăng thêm phần vững chắc cho lời nói của mình. Trong phút chốc, cô cảm thấy trong tim mình có một vết nứt, từng giọt máu rỉ ra từng chút một kéo theo cơn đau âm ỉ.

- Thật sao? Dạo này cô thấy Tửu Lạc làm nhiều việc để gây sự chú ý của cô. Nhưng cô vẫn còn nghĩ ngợi nhiều điều về em nên cô đến đây để hỏi cho rõ một lần luôn. Thật may!

Nói đúng hơn là hắn đã bị thiên thần để mắt tới. Dạo gần đây hắn liên tục ký rất nhiều khế ước và lấy đi một số lượng lớn linh hồn. Điều này đi ngược lại ý muốn của các thiên thần - những người nắm giữ lòng tin của người phàm tục.

Trong ba cõi thiên đàng, trần gian và địa ngục, con người cõi trần tôn thờ thiên thần, còn ác quỷ chỉ được xem là điểm xấu. Và ác quỷ cũng là kẻ thù của thiên thần. Mọi hành động của ác quỷ đều bị bài trừ. Ánh sáng và bóng tối luôn tồn tại song song nhau, ác quỷ ẩn mình luôn tìm cách để đạt được điều mà bản thân mong muốn. Còn thiên thần vẫn ngày đêm bảo vệ con người. Vẻ mặt bối rối, nhút nhát của Khương Dao càng khiến cho Vô Ưu thêm vài phần tự tin. Cô ta nắm tay Khương Dao.

- Cô biết em là người ký khế ước với hắn, nhưng em yên tâm, chuyện này là bí mật của em và hắn, cô sẽ không nói với ai đâu.

Lời nói ấy như một mũi kim đâm thẳng vào vết nứt trong tim Khương Dao. Với cô, tờ khế ước đó rất quan trọng, cô không dám cho ai biết cả. Còn hắn, hắn kể cho Vô Ưu biết sao? Để chứng minh sự trong sạch của hắn, để chiếm trọn tình cảm của cô ta. Khương Dao cố giữ bình tĩnh nhưng không tài nào ngăn được lời nói ấp úng của mình.

Dạ... vậy ạ! Em chỉ là người ký khế ước thôi cô, cô Ưu đừng quan tâm nhiều vì sự xuất hiện của em. Vài hôm nữa em tìm được phòng trọ sẽ chuyển đi ngay thôi ạ! Em và Tửu Lạc không có quan hệ gì đặc biệt hết.Vậy cô yên tâm rồi, trước kia hắn có tỏ tình với cô, nhưng khi đó chưa phải là lúc nói về chuyện yêu đương nên cô đã làm hắn đau lòng. Bây giờ thì có thể rồi, cô tin mình rất hiểu hắn, sẽ chiếm được trái tim hắn sớm thôi. Nhớ lại lúc trước khi hắn còn là con người yếu ớt, cô đã chăm sóc hắn một thời gian dài, đến lúc hắn mất đi. Tình cảm của hắn dành cho cô, cô biết chứ, chỉ là lúc đó chưa đúng thời điểm thôi.Vô Ưu tỏ ra ngượng ngùng khi nói về chuyện của mình và Quý Tửu Lạc cho Khương Dao nghe, trong đó, chuyện nào thật chuyện nào giả chỉ mình cô ta biết. Khương Dao cảm giác như bản thân mình sắp mất đi hết sức lực không tài nào đứng vững được nữa. Chỉ còn cách trốn chạy thôi.

Dạ, cô ơi, bây giờ em cần chuẩn bị đi làm rồi. Em chào tạm biệt cô ạ! Lúc khác có dịp thì mình nói chuyện tiếp ạ!Ừm, cám ơn em! Đi làm vui vẻ nhé!Vô Ưu đang ở một vị trí mà nhiều thiên thần ao ước trong cõi thần linh, nhưng hiện tại cô ta đang đi ngược lại và phá hủy mọi tiến độ của bản thân mình. Bên ngoài thuần khiết, trong sáng bao nhiêu thì tâm địa dẫn xám xịt bấy nhiêu.

Cô ta thấy vẻ mặt thất thần và thái độ trốn tránh của Khương Dao thì lòng lại vui mừng. Bây giờ, mọi thứ đang đi theo đúng hướng với cô ta rồi, ngày mà Quý Tửu Lạc quay lại với cô ta sẽ không còn xa nữa.

Vừa bước đến phòng, cả người Khương Dao vô lực ngồi xuống, ký ức về những lần hắn quan tâm cho cô tràn về không kiểm soát và rõ ràng nhất chính là lần nói chuyện đầy căng thẳng của cô và hắn.



Nhìn lại một chút thì cô chẳng biết gì về hắn cả. Vô Ưu đã có những khoảng thời gian tươi đẹp cùng hắn rồi, chắc chắn cô ấy sẽ hợp với Quý Tửu Lạc hơn bản thân cô. Với lại, hắn chỉ xem cô là người ký khế ước, chỉ có cô là kẻ mang tình cảm với hắn mà thôi. Cần tìm phòng trọ càng nhanh càng tốt, để không gây ảnh hưởng cho hai người họ mới được, cô quyết tâm.

Sốc lại tinh thần, Khương Dao nhanh chóng chuẩn bị đi làm sớm hơn mọi khi, tranh thủ ghé tìm phòng trọ ở những địa chỉ mà Thanh Tuyền đã đưa cho mình.

Qua một thời gian, tham khảo một vài nơi thì cô thấy có phòng trọ nằm ở vị trí giữa cửa hàng tiện lợi và trường học. Chỗ này khá lý tưởng để cô đi học và đi làm. Đợi đến khi thi kết thúc học phần xong, lúc này cô sẽ có nhiều thời gian rảnh để dọn đồ qua.

Thời gian trôi nhanh đến mức ngày thi cuối cùng cũng xong, Khương Dao cùng Thanh Tuyền và Triệu Minh đang cùng nhau đi ra khỏi cổng, cô thì đến cửa hàng tiện lợi để vào ca, còn hai người họ sẵn tiện đi vào chung cho vui.

Dạo gần đây mối quan hệ giữa cô và Triệu Minh cũng cải thiện đôi chút, tuy nhiên, cô vẫn giữ một chút khoảng cách với hắn. Thanh Tuyền thì thường đi chung với Khương Dao nhiều hơn, nói đúng ra thì mỗi lần cô đi chung với

Triệu Minh thì cô bạn đều kè kè theo.

Nhìn gương mặt của Thanh Tuyền, Khương Dao thấy rõ mồn một tâm tình của cô bạn. Cô cũng nhiều lần tạo không gian riêng tư cho hai người.

Đi ngang một nhà hàng sang trọng gần đó, nơi đây là địa điểm thường thấy các bạn học ở trường đại học hay ghé để tổ chức tiệc lớn nhỏ liên hoan. Sau khi kết thúc học phần, nhà hàng đông đúc náo nhiệt là chuyện đương nhiên.

Qua ô cửa kính trong suốt, Khương Dao vừa vặn bắt gặp gương mặt quen thuộc, trông hắn rất nhàn nhã với mái tóc ngắn đang che một góc gương mặt, quần tây áo sơ mi khác hẳn với những bộ đồ thể dục hắn hay mặc trên lớp, nét mặt hắn rất ôn hòa nhìn người bên cạnh, người đó là Vô Ưu. Ngồi đối diện hai người họ chính là một cô giáo trung niên.

Trên bàn ăn thì trống hơn, cô đoán chắc là mới vào bàn thôi, với lại nhà hàng đông như vậy mà. Không biết có phải nhìn nhầm hay không, Khương Dao thấy hắn liếc qua mình một cái.

Vô Ưu đặt tay lên vai hắn, cử chỉ thân mật ghé sát vào tai nói lời gì đó, rồi cô cười ngại ngùng.

Hắn chẳng có thái độ gì gọi là né tránh, dường như còn rất phối hợp, hai người họ thật ăn ý. Cô giáo kia thấy vậy liền nói điều gì đó rồi cả ba cùng cười rất vui. Trong phút chốc, Khương Dao cảm thấy trong lòng có một chút thất vọng xen lẫn đau lòng khó nhận biết. Thanh Tuyền cũng nhìn thấy tình huống bên trong đó, miệng đột nhiên thốt lên:

- Thầy Lạc và cô Ưu quen nhau sao?