"Ring! Ring".
Tiếng chuông báo thức reo lên liên hồi đánh thức Khương Dao, cô gái đang mệt mỏi vì thiếu ngủ. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô nhanh chóng bước ra ngoài. Sáng nay Quý Tửu Lạc có tiết dạy và cũng đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Vừa thấy Khương Dao, hắn chỉ cười nhẹ rồi quay người bước đi.
Hình ảnh về nụ hôn tối qua hiện về trong đầu khiến cô đỏ mặt, chạy vào nhà rửa mặt hai ba lần. Đến khi gần trễ học, cô mới cuống cuồng chạy vào trường.
Sau vài ngày nghỉ học, Khương Dao trở lại và thấy Triệu Minh đang ngồi đợi cô trong lớp. Sau chuyện hôm đó, cô không biết phải nói gì với hắn. Triệu Minh có nhắn tin vài lần hỏi thăm tại sao cô không đi học, nhưng cô chỉ trả lời là bận việc và hăn cũng không hỏi thêm.
Khương Dao không biết nên đối mặt với hắn thế nào, đành né tránh ngồi ở bàn khác. Sau chuyện đó, cô cũng để phòng hơn, bị người mình tin tưởng phản bội khiến niềm tin của cô vơi đi nhiều.
Đến giờ ăn trưa, Triệu Minh lại chủ động đến bắt chuyện và ngồi cùng bàn với cô, thái độ vui vẻ như trước, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Từ phía xa sau lưng Triệu Minh, Khương Dao thấy một bóng dáng quen thuộc, chính xác hơn là người cô mới gặp sáng nay. Hắn nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh rồi bỏ đi nhanh chóng.
Khương Dao cảm thấy như bị bắt quả tang tại trận. Mới hôm trước còn nói với Quý Tửu Lạc rằng cả hai sẽ không có chuyện gì, nhưng bây giờ lại ngồi cùng bàn với Triệu Minh. Cô định đến giải thích cho Tửu Lạc rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Nhưng ý định đó vụt tắt khi cô thấy Vô Ưu chạy đến và đi cùng hắn, hắn không né tránh mà còn tỏ ra khá thân thiện.
Khương Dao cảm thấy trong lòng thật khó chịu, xen lẫn chút ghen tuông và buồn bã. Triệu Minh quay đầu nhìn theo hướng mắt của cô và nói:
"Hai người họ thật đẹp đôi. Trong trường ai cũng đồn rằng Tửu Lạc và cô Vô Ưu đang hẹn hò. Khương Dao, mình không biết tại sao cậu lại ở nhà của hắn, tại sao không cho mình biết chuyện này. Nhưng không sao, mình sẽ đợi khi nào cậu mở lòng và nói với mình."
Câu nói của Triệu Minh càng khiến tâm trạng của Khương Dao thêm rối bời. Hắn nói hai người họ đẹp đôi, đúng vậy, trông họ rất đẹp. Còn chuyện ở nhà Quý Tửu Lạc, đó là bí mật không thể tiết lộ với bất kỳ ai.
Bây giờ, Khương Dao không muốn chia sẻ những điều liên quan đến tâm tư của mình cho hắn nữa. Giữa hai người đã có một khoảng cách khó có thể thu hẹp.
"Ừm, vậy à! Mình có việc bận, mình đi trước nhé!" Trong lúc Triệu Minh nói, cô đã ăn nhanh đến mức suýt nghẹn.
Ăn xong, cô liền chào hắn rồi đi mất hút. Triệu Minh ngồi đó, chậm rãi ăn hết phần cơm của mình.
Vào lớp, Khương Dao chủ động ngồi kế bên một bạn nữ nhỏ nhắn cùng khoa. Sau khi trò chuyện, cô mới biết bạn ấy tên là Lý Thanh Tuyền. Mái tóc và màu mắt của Thanh Tuyền trông rất sáng, khiến Khương Dao liên tưởng đến nắng mai.
Nói chuyện vài câu, Khương Dao tò mò hỏi thêm thì được biết Thanh Tuyền là con lai, có ba là người nước ngoài, sinh sống tại An Bình từ nhỏ.
Cả hai trò chuyện khá vui vẻ. Khi Triệu Minh vào lớp, hắn có nhìn Khương Dao, cô chỉ gật đầu một cái rồi né tránh đi. Nhìn thấy Triệu Minh, ánh mắt của Thanh Tuyền sáng lên, cô quay sang hỏi Khương Dao:
"Khương Dao, người đó có phải là người yêu của cậu không?"
"Không, chúng mình chỉ là bạn bè chơi thân từ nhỏ thôi. Sao vậy?"
Nghe vậy, mặt Thanh Tuyền liền đỏ ửng lên. Khương Dao hiểu tâm tình của người bạn mới quen này.
Như thường lệ, Khương Dao trở về nhà với lòng thấp thỏm không yên. Vừa bước vào nhà, cô thấy Tửu Lạc đang ngồi trên ghế ngoài phòng khách. Cô định đến giải thích chuyện lúc trưa, nhưng khi cô vừa liếc nhìn, hắn đã quay vào trong bếp.
Khương Dao liền đi theo giải thích:
"Chú, chuyện lúc trưa..."
Tâm trạng ghen tức trong Tửu Lạc bùng lên khi nghe cô nhắc đến chuyện đó. Hắn gắt gỏng cắt ngang lời cô:
"Ta biết rồi, không cần nói nữa. Yên tâm, ta sẽ không nhốt cô đâu. Chuyện ban đầu ta đã hứa để cô sống bao nhiêu năm thì nhất định sẽ làm vậy. Chuyện riêng của cô, không liên quan đến ta nữa."
Khi nghe những lời này, đáng lẽ Khương Dao nên vui mừng, nhưng trái lại trong lòng cô bỗng như có tảng đá lớn đè nặng. Cô nhanh chóng tiến đến nắm tay hắn, nhưng bị hắn gạt ra, gương mặt không chút cảm xúc khi thấy cô ngã xuống sàn. Hắn lạnh giọng:
"Đừng đụng vào ta."
Trở về phòng ngủ trong tâm trạng chẳng tốt lành gì, Khương Dao cố gắng học và ôn bài. Dù sao cũng sắp đến kỳ thi kết thúc học phần rồi. Cô không thể để bị rớt được.
Những ngày sau đó, Tửu Lạc không xuất hiện trong nhà nữa. Cô biết là hăn đang né tránh mình. Nghĩ lại, đây là nhà của hắn, mình ở lâu như vậy để hắn ở nơi khác thì không hay lắm.
Trong giờ học, Khương Dao có hỏi Thanh Tuyền về việc tìm phòng trọ, vì cô bạn có nhà ở trung tâm thành phố nên biết nhiều nơi và ghi cho cô một vài địa chỉ mà bạn ấy tin tưởng.
Đến giờ học thể chất, Tửu Lạc cũng chẳng màng quan tâm đến Khương Dao, chỉ giữ khoảng cách như thầy và trò không hơn không kém. Điều này càng khiến Khương Dao thất vọng hơn.
Triệu Minh chủ động nói chuyện với Khương Dao nhưng cô cũng chỉ trả lời về những việc liên quan đến học tập, hoàn toàn không còn chuyện gì khác.
Một buổi chiều nọ, khi tan học, cô định về nhà để thay đồ rồi đi làm thêm. Vừa về đến cổng, cô thấy một người đang đứng ở đó, mang vẻ đẹp thánh thiện đến mức bất cứ ai nhìn vào cũng đều yêu mến. Đó chính là Vô Ưu, cũng là giảng viên dạy Tâm lý học tại Đại học An Bình.
Thấy Khương Dao, Vô Ưu tiến lại gần, vẻ mặt tươi cười hỏi:
"Khương Dao, cô có thể nói chuyện với em một chút không?"
Ở khoảng cách cực gần này, Khương Dao thấy cô ta thật đẹp, so với cô thì như hai thái cực đối lập.
"Dạ, có chuyện gì vậy cô?"
"Em lễ phép quá! Cô có vài chuyện muốn nói với em, nhưng cô nghe Tửu Lạc nói em thường bận làm thêm buổi chiều tối, thôi thì cô nói sẵn ở đây luôn nhé!"