- Rõ ràng lúc trước thấy hai người họ cứ như hình với bóng rồi, thầy Lạc lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng với cô Ưu thì ôn hòa ghê luôn. Với lại cô còn dễ thương, xinh đẹp, giỏi giang và biết lấy lòng, gây ấn tượng với người khác nữa chứ.
Thanh Tuyền đứng khoanh tay bày ra vẻ mặt nhận xét của một chuyên gia nhìn bàn bên trong:
- Chậc, chậc, cô Ưu và thầy Lạc xứng đôi thật luôn.
Với Khương Dao, lời nói của cô bạn chẳng khác nào chiếc gương hiện thực, đang phản chiếu mọi điều đúng đắn trên thế gian này. Khương Dao cảm thấy Thanh Tuyền nói rất đúng. Kể từ ngày đó, hắn đã né tránh và bỏ đi cho cô biết bản thân mình ở vị trí nào trong lòng hắn.
Đúng vậy, cô chỉ là một con mồi đã ký khế ước, một vật cho hắn trêu đùa, sẵn sàng ban phát một chút lòng lương thiện kéo dài sự sống thêm vài năm, hắn thích gặp thì gặp, thích đi thì đi, đâu cần quan tâm đến cảm nhận của cô làm gì, cô thấm nghĩ.
Vì đã quá quen thân với Khương Dao, chỉ cần nhìn sơ nét mặt cô thì Triệu Minh đã biết trong cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ gì. Hắn vội xoa đầu Khương Dao, trong đôi mắt hiện lên sự đồng cảm ấm áp vô bờ, hắn kéo cô đi về phía trước.
- Sắp trễ giờ làm rồi, cùng nhau đi thôi.
Dù đã biết Khương Dao và Triệu Minh là bạn thân từ trước, nhưng thấy cảnh này cô cũng có chút ghen tức và tủi thân. Trong mối quan hệ của ba người, cô cảm thấy mình như một người thừa trong mắt Triệu Minh. Khương Dao có tạo điều kiện để cô và hắn có thời gian riêng tư với nhau như: giúp họ mua đồ ăn, viện cớ đi vệ sinh, giả vờ quên đồ... nhưng dường như chẳng có tác dụng.
Khi Khương Dao vừa đi thì hắn nhìn cô với ánh mắt rất xa lạ, mang chút ghét bỏ khiến Thanh Tuyền cảm thấy sợ sệt. Lúc ở gần cô, mặt hắn lạnh như băng, chẳng hề nói chuyện với cô câu nào nếu cô không mở miệng trước.
Thanh Tuyền thở dài một hơi, bước chân cô cũng nhanh theo hai người bọn họ và nắm tay Khương Dao.
Bóng dáng của Khương Dao vừa khuất sau nhà hàng thì đôi mắt đen nhánh tự màn đêm của hắn liếc về hướng đó, khi cô vừa đến thì hắn đã biết rồi nên chủ động phối hợp với một chút Vô Ưu để chọc tức cô, nhưng chẳng thấy kết quả gì như mong đợi, trái lại còn thấy cảnh nắm tay tình tứ của hai người bọn họ.
Chiếc ly trên bàn bỗng vỡ nát, một vài mảnh vỡ thủy tinh bắn vào tay hắn khiến máu chảy ứa không ngừng, phục vụ đến và dọn dẹp và xem vết thương giúp hắn. Việc này cũng thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh. Hắn đi vào nhà vệ sinh để xử lý vết thương.
Vô Ưu và cô giáo kia cũng lo lắng không thôi. Cô đi ra ngoài cửa đứng gần nhà vệ sinh nam để biết đâu hắn sẽ cần đến sự trợ giúp của mình. Nhìn lại, chỉ còn mỗi cô giáo kia ngồi đợi thức ăn mang đến.
Vừa bước ra khỏi cửa, Vô Ưu đã bị hắn lôi đi đến một góc khuất camera ở ngoài hành lang. Vết thương trên được quấn bởi một chiếc khăn tay một cách sơ sài cho ngừng chảy máu. Hắn đứng ở một khoảng cách đủ xa thể hiện cho mối quan hệ không thân thiết của mình với cô:
- Vô Ưu, tại sao cô cứ thế hiện thái độ thân thiết với ta khi ở bên ngoài. Ta đã từ chối khi cô muốn tay quay lại với ta rồi còn gì, tại sao cô vẫn làm những chuyện vô ích?
Vô Ưu cười cười đứng gần bên hắn, vẻ mặt đầy đắc ý: - Ta thích thấy. Xưa nay ta rất thích thầy đó, không phải thầy cũng phối hợp đó sao.
Cô ta đến gần, nắm bàn tay của hắn nở một nụ cười quyến rũ nhìn hắn và tiếp tục:
- Chuyện thấy chưa chấp nhận ta thì cũng chẳng sao. Dù sao, ta cũng tự tin rằng mình sẽ lại có được tình cảm của thầy thôi. Vì ta là người hiểu thầy nhất mà, phải không?
Hắn gỡ tay cô ta ra nhanh chóng, thú thật, hắn muốn nghỉ làm giáo viên cho rồi, ngày ngày phải miễn cưỡng tiếp xúc với Vô Ưu khiến hắn phát mệt. Vì lịch sự nên không thể đẩy cô ra được. Mặc dù đã nhiều lần nói rõ, nhưng cô ta vẫn nhân lúc có nhiều người mà thể hiện hành động thân thiết với hắn.
Nguyên nhân chính hắn làm việc ở trường này chính là xuất phát từ Khương Dao, so với trường học cấp 3 cô bị mọi người xa lánh thì đại học chưa chắc đã vậy. Những con ong chắc chắn sẽ đến và quyến rũ con mồi của hắn thôi, một con đã khiến hắn phiền lòng rồi thêm nhiều con chắc hẳn sẽ tẩu hoa mất.
Hắn vào đây làm chỉ để quan sát cô, không cho cô có cơ hội để quen thêm nhiều thằng con trai khác và ngược lại.
Hắn không ngờ, Vô Ưu lại trở thành đồng nghiệp của hắn, người mà hắn không muốn dính líu đến nữa.
- Vô Ưu, đừng ngoan cố nữa, đây không phải là việc một thiên thần nên làm. Quay về bên Đại thiên thần mà sám hối đi.
Vô Ưu chẳng quan tâm đến lời hắn nói, trong đầu chỉ nghĩ rằng hắn đang dần chú ý đến mình, tâm trạng vui sướng không thôi. Cô ta đứng khoanh tay trước ngực khẳng định.
Ta biết ngươi còn quan tâm ta mà. Tửu Lạc, ngươi đừng chối bỏ tình cảm của bản thân mình nữa mà hãy đến bên ta.Nếu cô vẫn còn là một kẻ ăn mày quá khứ như thế thì ta nói thẳng cho cô biết ta đã thích người khác rồi.Lời nói của hắn chẳng thể tác động đến suy nghĩ của Vô Ưu, cô ta chỉ một mực muốn giành lấy hắn cho bằng được.
- Ta không để tâm chuyện đó, ta chỉ cần ngươi.
Hai người đi vào thì trên bàn ăn đã dọn sẵn đủ món. Suốt cả buổi, Vô Ưu tỏ ra rất quan tâm hắn còn hắn thì cứ mặt lạnh với cô. Cô giáo kia thấy vậy cũng cố thúc đẩy cho đôi trẻ xứng đôi vừa lứa này.
***
Cả ba cùng đến nhà hàng, Khương Dao vừa vào đã bận đủ việc, Thanh Tuyền và Triệu Minh ngồi ở một chiếc bàn gần quầy tính, nói chuyện đôi ba câu.
Triệu Minh, một lúc sau cậu về bằng gì?
Một chút nữa mình nhờ ba mẹ đến đón, sáng nay ba mẹ tiện đường đưa mình đến trường.Khi còn trong tầm mắt Khương Dao, hắn đối xử với Thanh Tuyền tựa như một người bạn rất thân chẳng có khoảng cách gì. Cô cảm thấy bản thân mình thật thảm hại, lợi dụng tình bạn của Khương Dao, viện cớ đến chơi cùng cô mặc dù biết Khương Dao bận sấp mặt với công việc tại cửa hàng.
Thanh Tuyền tự an ủi mình rằng điều đó không có gì là xấu cả, nhiều lần Khương Dao cũng tạo cơ hội cho cô và hắn chứng tỏ trong lòng Khương Dao không có tình cảm quá xa vời với hắn. Vậy thì cô sẽ nắm bắt cơ hội này vậy.
- Vậy... vậy à, mình tưởng cậu không có người rước về, định hỏi xem cậu có muốn đi xe về cùng mình không, tài xế của mình đến rước rồi cho cậu quá giang.
Nhà Thanh Tuyền cũng thuộc tầng lớp khá giả, có đủ điều kiện để cho cô theo đuổi niềm đam mê của mình. Cô chỉ cần biết đến việc học, việc vui chơi thoải mái, còn tương lai sau này ba mẹ cô sẽ lo hết nên cô khá nhàn nhã và thảnh thơi.
Thanh Tuyền nhìn hắn xem thái độ của hắn thế nào. Hắn vẫn thế chẳng có ý định thay đổi ý kiến ban đầu, chỉ nhìn ra cửa kính bên ngoài, mà chiếc cửa kính đó đang phản chiếu hình mờ mờ cô gái trong lòng hắn.
Thái độ điềm nhiên của hắn càng khiến cho Thanh Tuyền rơi vào bế tắc, nhút nhát không biết nói gì hơn. Cô ngậm tự trách tại sao mình lại dở tệ đến vậy.