Chương 98: Máu Rồng Tái Sinh
Dù vậy, khả năng thao túng càn khôn này tiêu tốn một lượng lớn nguyên khí của người thi triển, và do Thiên An quá mạnh khi sở hữu Nguyệt Nhãn nên đã khiến Tuyết Mẫn phải liên tục nghịch đảo dẫn tới việc sắp cạn kiệt nguyên khí.
Còn Thiên An ở bên này thì tiếp đất trong trạng thái quần áo rách tơi tả, vô số vết chém trên cơ thể, sâu có, cạn có. Thân thể ngọc ngà giờ đây đã chiệu vô số thương tổn, thể thảm vô cùng.
Mái tóc cột cao sớm đã bị lưỡi kiếm chém buông xõa, áo vải tung bay giờ như giẻ lau nhà không hơn không kém, làn da trắng trẻo đã bị lấn át bởi màu đỏ của máu.
Thứ còn giữ được nguyên vẹn có lẽ là khuôn mặt diễm lệ, Thiên An đã cố vùng vẫy chống đỡ quyết không để kiếm chém vào mặt, nếu không sau này khó mà lấy được chồng.
Thế nhưng, dù te tua tơi tả, Thiên An vẫn còn đứng vững, thể lực và nguyên khí của nàng vẫn còn nhiều, nó có thể nói là tỉ lệ thuận với cơn đau thể sát mà nàng đang gánh chịu lúc này.
Sau khi chém Thiên An bấy bá, Tuyết Mẫn bước tới, cơ mặt lúc này đã dãn ra phần nào, ánh mắt từ sắc lẹm chuyển sang thỏa mãn, cô ta nói:
- Thê thảm quá đấy cô gái áo vải, giờ thì có muốn chấp ta một tay không nào?
Thiên An nghiến răng ken két, nàng cúi xuống, dùng dao cắt đi mảnh vải tơi tả dưới chân, rồi đứng lên đưa ánh mắt chứa đầy sát ý về phía Tuyết Mẫn nói:
- Con mụ c·hết tiệt, ta sẽ g·iết người.
Tuyết Mẫn vừa chu mỏ chép miệng chem chép vừa lắc đầu nói:
- Cứ thử xem có được không, khi nào ngươi còn ở trong cái kết giới này là khi đó ngươi còn nằm trong lòng bàn tay của ta, ta có thể nhìn thấy được tất cả những ý nghĩ của ngươi, dù có cố vùng vẫy đến cỡ nào đi chăng nữa thì c·ái c·hết cũng đang đến rất gần với ngươi - cô ta mỉm cười, một nụ cười tự tin của người mạnh đang nhìn về kẻ yếu hơn.
Thiên An không nói thêm, bởi vì thân thể thiếu nữ của nàng đã bị te tua tơi tả, hôm nay như vậy là quá đủ rồi, không còn sự đau đớn nào hơn như vậy nữa.
Rồi Thiên An bắt đầu chạy, một bước, hai bước, ba bước và rồi nàng Kích Tốc sau đó biến mất. Ở bên này, Tuyết Mẫn bỗng nhiên không nhìn thấy Thiên An ở đâu thì cũng cảm thấy khó hiểu, không biết được đối thủ vừa mới đứng đó mà bây giờ đã biến đâu mất.
Và chuyện gì đến cũng phải đến, với tốc độ thần sầu, Thiên An đã dễ dàng tiếp cận sau lưng Tuyết Mẫn và gâm cho cô ta một dao ngay cổ.
Tuyết Mẫn một lần nữa trải nghiệm cảm giác bị dao đâm, nhưng lần này chí mạng hơn rất nhiều khi con dao cắt vào các dây thần kinh ở cổ khiến cô ta cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều so với khi b·ị đ·âm ở lưng.
Dù bây giờ chỉ còn hai lần nghịch đảo, thế nhưng Tuyết Mẫn bắt buộc phải sử dụng một lần ngay lập tức để cứu lấy chính mình. Thời gian quay về ba giây trước, lúc mà Thiên An vừa bắt đầu chạy được một bước.
Biết rằng Thiên An sẽ xuất hiện phía sau lưng mình, Tuyết Mẫn thủ thế sẵn chuẩn bị phản đòn.
Thế nhưng Thiên An đã sớm biết kiểu gì nàng cũng bị Tuyết Mẫn đọc được ý đồ nền Thiên An đã chạy sang bên trái phóng một con dao đi trước rồi mới di chuyển về phía sau đâm một nhát từ bên phải qua để nhằm đánh lạc hướng.
Tất nhiên tốc độ chạy của Thiên An phải nhanh hơn tốc độ bay của cái dao thì mới có thể làm được điều đó.
Và đúng như suy nghĩ của Thiên An, Tuyết Mẫn sau khi quay ngược thời gian chỉ chăm chăm vung kiếm đâm ngược về Thiên An ở phía sau. Tất nhiên với Nguyệt Nhãn, Thiên An dễ dàng phi thân tránh né cú đâm đó.
Và rồi "ót" một cái, chuyện gì cần đến vẫn phải đến, con dao ở bên trái bay thẳng vào cổ họng Tuyết Mẫn như đúng dự tính của Thiên An.
Tuyết Mẫn lúc này vẫn cơn đau đó, trải nghiệm lại thêm một lần nữa, điều đó khiến cô ta trợn tròng hai mắt vì đau và vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta vẫn còn đủ nguyên khí để thi triển một lần nghịch đảo nửa, thế nhưng với tình thế này, khi không biết được mánh khóe của đối thủ đang dùng là gì thì thật sự có nghịch đảo thêm một trăm lần vẫn không tránh khỏi việc b·ị đ·âm.
Tuyết Mẫn vội rút con Dao Pha Lê ra khỏi cổ, máu me văng tung tóe, cô ta nhìn qua Thiên An với ánh mắt căm phẫn, rất muốn chửi rủa nhưng cổ họng bị phá hủy không thể phát ra âm thanh được.
Lúc này các dây thần kinh của cô ta đang bị tổn thương nặng nề, sự trao đổi máu cũng bị gián đoạn, nếu cứ tiếp tục như thế, không quá một phút cô ta sẽ c·hết vì thiếu máu não.
Nếu Thiên An muốn g·iết Tuyết Mẫn ở thì thời điểm này là một việc rất dễ dàng, nhưng nàng biết cô ta còn có thứ chưa sử dụng, đó là Huyết Long.
Và với bản tính máu chiến, Thiên An không dễ gì cho cô ta c·hết khi chưa nôn ra máu rồng. Thiên An thu con dao dính máu của Tuyết Mẫn về rồi lạnh giọng:
- Ta nghĩ đã đến lúc ta được chứng kiến sức mạnh của Huyết Long Nhãn rồi đúng không, ngươi đừng nói với ta ngươi định mang nó xuống mồ luôn đó nghen, nếu mà như thế thì thật sự khiến ta bứt rứt lắm đấy.
Tuyết Mẫn ở bên này mặt mày trắng bệch, dù cơn đau vô cùng tận đang giằng xé, thế nhưng cô ta vẫn trưng mắt nhìn chằm chằm Thiên An với một sự câm thù không hề nhỏ.
Đến nước này, dù rất tức giận, thế nhưng Tuyết Mẫn buộc phải sử dụng máu rồng. Cô ta bắt đầu kết ấn rồi niệm chú, hai con mắt cô ta phát ra ánh sáng đỏ dữ dội, đồng tử hình chữ vạn cũng xoay tròn liên tục.
Rồi từ từ cái chấm đen bên trong chữ vạn biến mất, lúc này máu rồng trong mắt đã được tiết ra, chỉ một giọt duy nhất, nó đi chuyển vào hệ thống mạch máu của Tuyết Mẫn.
Sau vài giây, Huyết Long bắt đầu có tác dụng, cô ta lại kết ấn và niệm chú một lần nữa, lúc này huyết khí được giải phóng, nó bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Tuyết Mẫn, vết dao đâm bắt đầu lành lại, các mạch máu được nối liền, khuyên khí hồi phục, chỉ trong phút chốc, Tuyết Mẫn hoàn toàn trở lại trạng thái đỉnh cao.
Đó chính là Huyết Long Thuật, ngay khi vừa mới giải trừ màu rồng, có thể thi triển thuật thức này một lần duy nhất để tái tạo lại cơ thể, dù cho có tàn phế, cụt tay, cụt chân cũng có thể mọc ra lại và hồi phục trạng thái mạnh khỏe như lúc ban đầu, và đó cũng chính là sức mạnh thật sự của Huyết Long Nhãn, con mắt của sự tái sinh.
Sau một hồi làm phép, Tuyết Mẫn đã có lại được cơ thể lành lặng, dù vậy cái già phải trả đó là hi sinh một giọt máu rồng duy nhất, và phải mất ba năm sau mới có thể huyết luyện ra một giọt khác.
Sự tổn thất này là vô cùng lớn, cô ta sát khí đùng đùng, không nói thêm một lời nào, lao lên dùng song kiếm chém thẳng mặt Thiên An. Chỉ một cú dậm chân, đất đá phía dưới tan tác, một thân chiến y lướt đi với tốc độ cực nhanh trong không trung, chớp mắt một cái đã tới nơi vung kiếm chém vào Thiên An.
Tốc độ thật sự khủng kh·iếp, nếu Thiên An không có Nguyệt Nhãn thì có lẽ thứ nàng thấy chỉ là một tia chớp đỏ đang lao tới. Thiên An vội vã giơ hai con dao lên đỡ lấy hai thanh kiếm.
Cú chém với uy lực như trời sập khiến Thiên An lún xuống ba thước đất khi đỡ lấy nhát chém, đất đá xung quanh vỡ nát, văn tung tóe sang tứ phía, sức mạnh thật sự kinh người.