Chương 99: Thời Khắc Sinh Tử
Và tốc độ kinh người cùng sức mạnh gia tăng đột biến, đó lại là một tác dụng nữa của máu rồng, khi được bơm vào cơ thể, nó đẩy nhanh quá trình trao đổi chất, kích thích các tế bào hoạt động nhanh hơn, từ đó giúp gia tăng sức mạnh thể chất cho người sử dụng trong khoảng thời gian năm phút kể từ lúc giải trừ máu rồng.
Do đó Tuyết Mẫn muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này càng sớm càng tốt để tránh đêm dài lắm mộng.
Thiên An sau khi đỡ cú chém đó thì như muốn sụm người, nàng đã biết đối thủ sẽ có thể mạnh lên đột biến thế nhưng không ngờ lại có thể mạnh đến mức này, dù chỉ mới là máu rồng sơ cấp, thế nhưng tác dụng mang lại vẫn rất khủng kh·iếp, xứng danh là con mắt sinh ra đùng để chiến đấu.
Rồi Tuyết Mẫn lại vung kiếm chém xuống một lần nữa, quyết không để cho Thiên An có cơ hội trở mình.
Thế nhưng khi Tuyết Mẫn vừa giơ kiếm lên thì Thiên An đã phi thân ra khỏi cái hố ba thước để giữ khoảng cách. Nhìn thấy Thiên An lui về sau, Tuyết Mẫn thụ thế khom người chuẩn b·ị c·hém:
- Huyết Kiếm Thuật - Chiêu Thứ Ba: Huyết Trảm Thiên Địa!
Vừa dứt câu, hai thanh Kiếm Càn Khôn phát ra ánh sáng đỏ dữ dội, nhìn vào chẳng khác gì một thanh kiếm máu.
Tuyết Mẫn chập hai thanh kiếm lại thành hình chữ thập, một lưỡi kiếm dọc tượng trưng cho trời, một lưỡi kiếm ngang tượng trưng cho đất.
Cô ta lao tới hướng Thiên An như một con mãnh thú, khí tức phát ra cuồn cuộn khiến cho đất đá, khói bụi văn lên tứ tung khi cô ta lưới kiếm qua.
Ở bên này, Thiên An nhìn thấy một đường kiếm đỏ hình chữ thập lao tới với tốc độ xé gió thì cũng toát hết mồ hôi trán, nàng kêu lên:
- Tệ thật! Mình đã triệu hồi quỷ dữ rồi, quá khủng kh·iếp.
Dù là nhìn đối thủ lúc này thì hơi ngán cơm, nhưng mà cái tính máu chiến đã ăn vào trong máu Thiên An rồi, nàng nhanh chóng vận khí vào hai con Dao Pha Lê lao lên tung chiêu Pha Lê Ám Kích, quyết đâm vào thử một phen, xem ai c·hết trước thì thua.
Một tia sáng hồng lóe lên, Thiên An lao đi với tốc độ cực đại, đâm thẳng vào đường kiếm chữ thập của Tuyết Mẫn.
"Rầm"
Cả hai đâm sầm vào nhau, một luồng khí tức khổng lồ phát ra từ tâm của cú đâm khiến đất đá xung quanh nổ tung, thời gian và không gian ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này, người thì cố sức chém tới, người thì cũng gắng gượng đâm vào. Thế nhưng sự cân bằng chỉ giữ được một chốc lát.
Khi mà Tuyết Mẫn vung kiếm hất một phát đã khiến Thiên An văn ra hai mươi tám thước ngược về sau đâm sầm vào gốc cây mới chịu dừng lại.
Thiên An rơi xuống, nàng đứng ôm ngực, cảm giác đau nhói, dường như xương sườn đã bị gãy mấy cái sau cú v·a c·hạm mạnh.
Nhìn thấy Thiên An đã sắp không còn khả năng chiến đấu, Tuyết Mẫn thụ thế khom người tung ra đường kiếm cuối cùng:
- Huyết Kiếm Thuật - Chiêu Thứ Tư: Thiên Trảm Càn Khôn!
Cô ta phi lên cao, giơ hai thanh kiếm song song lên trước mặt rồi trảm xuống, hai mũi kiếm xé toạng không gian bên trong Kết Giới Càn Khôn, băng băng chém xuống hướng Thiên An đang đứng như hai đường sấm sét của thiên lôi bay đi giữa không trung.
Thiên An lúc này không còn có thời gian để nghĩ tới đau đớn thể sát nữa, thời khắc sinh tử đang ở trước mắt. Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, một lần nữa nàng nhắm mắt lại rồi thả lỏng cơ thể để cảm nhận không gian.
"Bịch, bịch, bịch... "
Nhịp tim nàng đập rất nhanh, lúc này Thiên An rất hồi hộp, nhưng rồi nàng mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn bởi vì trận chiến này rất tuyệt đối với nàng, nàng đang cố tận hưởng nó cho đến thời khắc cuối cùng.
Rồi khi lưỡi kiếm của Tuyết Mẫn lao tới như sao băng và chỉ còn cách đầu nàng một gang tay thì "xoẹt" Thiên An biến mất.
Lưỡi kiếm của Tuyết Mẫn chém xuống một phát kinh thiên động địa, mọi thứ trong bán kính tám thước bị phá hủy, đất đá nứt ra thành từng mảnh, văn lên tứ tung. Khói bụi mịt mù, không còn thấy gì cả.
Tuyết Mẫn ngay lập tức phóng ra khỏi lớp khói bụi, lúc này cô ta không biết Thiên An sống hay c·hết nên tập trung thủ thế, nếu có biến số sẽ ngay lập tức đảo ngược thời gian.
Thế nhưng đến khi bụi tan ra vẫn không có động tĩnh gì, xác của Thiên An cũng không có trong đống đất đá, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh như thể Thiên An đã biến mất khỏi chỗ này.
"Ót"
Thiên An bất thình lình xuất hiện phía sau Tuyết Mẫn và cho cô ta một dao đâm xuyên qua tim.
Ngay khi cảm nhận được cơn đau, Tuyết Mẫn lập tức đảo ngược về ba giây trước, lúc này là khi cô ta đã ra khỏi đám bụi và đứng chờ Thiên An xuất hiện.
Tuyết Mẫn biết nếu đứng im sẽ dễ dàng b·ị đ·âm dù cho có cố hành động trước để t·ấn c·ông ngược lại thì cũng sẽ bị Nguyệt Nhãn nhìn thấu.
Do đó Tuyết Mẫn quyết định sẽ rời khỏi chỗ đó ngay lập tức, thế nhưng khi vừa phi thân đi thì Thiên An lại xuất hiện phía sau và đâm vào lưng Tuyết Mẫn.
Lúc này Tuyết Mẫn lại nghịch đảo về ba giây trước, vẫn khung cảnh cô ta đứng đó chờ Thiên An. Tuyết Mẫn nhất thời không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù có đi đâu thì cũng b·ị đ·âm.
Rồi cô ta cố trấn tĩnh, biết được Thiên An không biến mất mà vẫn còn ở vòng vòng xung quanh đây và đang dùng một loại thuật thức gì đó để mắt thường không thấy được.
Quyết không ở thế bị động, Tuyết Mẫn vung kiếm tung chiêu Loạn Trảm, cô ta lướt đi liên hồi, chém vào mọi vị trí trong Kết Giới Càn Khôn nhằm lùng sục Thiên An.
Thế nhưng đang lướt kiếm thì lại bị Thiên An đón đầu và đâm dao vào lưng. Lúc này Tuyết Mẫn không còn giữ được bình tĩnh, cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Thiên An và nói:
- Tại sao? Rốt cuộc thì ngươi đã làm cái gì?
Thiên An ghì chặt con dao, nàng lạnh giọng:
- Dù ngươi có biết ta định làm gì thì cũng chẳng thể tránh đòn được, đơn giản vì ta nhanh hơn ngươi.
Tuyết Mẫn không cam tâm, cô ta liên tục đảo ngược thời gian sau đó, thế nhưng dù có thử bao nhiêu lần thì kết quả cuối cùng vẫn bị Thiên An đâm.
Đến khi nguyên khí cạn kiệt, lần nghịch đảo cuối cùng cũng diễn ra, và cái kết vẫn không thay đổi.
Tuyết Mẫn không thể chống lại Thiên An trong trạng thái Kích Tốc, nó như một thiên la địa võng giăng ra xiết chặt Tuyết Mẫn vào trong vòng lặp không lối thoát.
Lúc này Tuyết Mẫn đã buông xuôi, cô ta bị Thiên An đâm vào ngực lần cuối cùng, trong lúc còn thở, cô ta cố hỏi:
- Ta vẫn không hiểu được làm cách nào mà ngươi có thể biến mất trước mắt ta, rốt cuộc ngươi đã dùng thuật thức gì?
Thiên An vẫn ghì chặt con dao, nàng đáp:
- Đó là năng lực của Thần Binh thuộc tính Tốc Độ đi kèm với khả năng chạy nhanh của chính ta, kết hợp lại tạo thành một tốc độ di chuyển vô cùng cao. Kết quả là ta chỉ chạy bộ thôi cũng có thể khiến mắt thường không theo kịp.
Nói tới đây thì Tuyết Mẫn đã hiểu ra vấn đề, cô ta mỉm cười, thả lỏng cơ thể và chuẩn bị t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, lúc này cô ta chợt nhớ về cha của mình.
***
6 năm trước, trong một đêm trăng thanh vắng, Tuyết Mẫn cùng cha đang đứng ở hoa viên trong biệt phủ, cô quay sang hỏi cha:
- Cha à? Tại sao họ Lê chúng ta cũng có nhãn lực, cũng đầy người tài, hoàn toàn có thể đoạt lấy giang sơn, vậy cớ sao lại để thiên hạ nằm trong tay họ Trần như thế?
- Con gái! Có những cái con không hiểu, Hoàng vị cũng chỉ là phù du, không phải cứ ngồi trên đó là sẽ oai phong lẫm liệt. Thứ Lê Gia nhắm tới là tiền tài và vật chất, đứng sau điều khiển cục diện, thu lợi về cho bản thân mới là sáng suốt.
- Ở trên đỉnh, áo rộng mũ cao, ăn sung mặc sướng, hiệu lệnh thiên hạ, há chẳng phải vẫn hơn sao cha?
Cha Tuyết Mẫn cười khà khà rồi xoa đầu cô nói:
- Vị trí càng cao trách nhiệm càng nhiều, áp lực càng lớn. Đứng trong bóng tối, sử dụng sức mạnh của đồng tiền để thao túng người khác kiếm tiền ngược về cho mình đó mới là sung sướng thật sự con gái à.
Tuyết Mẫn gật gù rồi nói:
- Nếu sử dụng sức mạnh của đồng tiền, vậy thì sức mạnh nhãn lực của chúng ta có phải là thừa thãi hay không cha?
Cha Tuyết Mẫn vuốt râu rồi đáp:
- Không hẳn, để tồn tại trong Thế Giới Ngầm, bắt buộc con phải vừa có trí và vừa có mắt. Trí để thao túng càn khôn, mắt để áp chế quần hùng. Đâu ai chịu khuất phục trước một kẻ yếu đuối, nhưng họ sẽ phải run sợ trước sức mạnh tuyệt đối. Bề tôi thì có kẻ trí, cũng có kẻ dũng, nhưng người đứng đầu bắt buộc phải vừa có trí và vừa có dũng, con hiểu chứ?
- Con hiểu rồi ạ! - Tuyết Mẫn gật gù...