Chương 97: Huyết Kiếm Thuật
Tuyết Mẫn cũng cười khẩy một cái rồi đáp:
- Xem ra ngươi cũng hiểu về nhãn lực của ta quá đó chứ, nhưng bởi vì ngươi đã biết quá nhiều thế nên hôm nay ngươi phải c·hết.
Vừa nói cô ta vừa vận khí vào kiếm, lúc này thanh kiếm của Tuyết Mẫn phát ra ánh sáng màu đỏ dữ dội, cô ta hô to:
- Huyết Kiếm Thuật - Thức Thứ Nhất: Vòng Tròn Luân Hồi!
Vừa dứt câu, một vòng tròn ma thuật màu đỏ được mở ra trên không trung, Tuyết Mẫn ghép hai đầu kiếm lại và tạo thành một thanh kiếm dài có hai lưỡi trước và sau.
Rồi cô ta phóng lên không trung bay xuyên qua vòng tròn đó, bỗng nhiên khi vừa ra khỏi vòng tròn thì tốc độ bay của Tuyết Mẫn tăng lên đáng kể, cô ta băng băng phi xuống hướng Thiên An tung một cú trảm với uy lực cực mạnh từ trên xuống.
Thiên An nhìn thấy đường kiếm màu đỏ lướt đi như vũ bão lao xuống mình thì vội vàng phi thân tránh né.
Thế nhưng vừa phi lên thì Tuyết Mẫn đã chém tới, dù né được cú trảm nhưng khí lực phát ra từ đường kiếm vô cùng khủng kh·iếp, nó đẩy văng Thiên An ra xa tám thước về phía sau.
Tuyết Mẫn chưa dừng lại, cô ta dậm chân một phát mở ra vòng tròn ma thuật trước mặt và tiếp tục phi vào đó, ngay lập tức cô ta đã đuổi kịp Thiên An và vung kiếm chém một phát từ trái sang phải.
Thiên An há hốc mồm với kiểu tăng tốc độ đột ngột của đối thủ, nàng chưa kịp tiếp đất là đã bị áp sát, Thiên An cố gắng đưa dao ra đỡ đòn, thế nhưng cú chém này uy lực đã lớn hơn rất nhiều so với khi không có vòng ma thuật, nó chém bay Thiên An văng thẳng về phía sau, nàng phải dùng hai con dao cắm xuống đất kẻ hai đường dài tám thước mới dừng lại được.
Tuyết Mẫn vẫn tiếp tục lao lên t·ruy s·át, quyết không để Thiên An có thời gian nghỉ ngơi. Lần này là một cú đâm tới từ thanh kiếm dài thòn. Thiên An chỉ kịp nhìn thấy một ánh đỏ lóe lên thì mũi kiếm đã ở ngay trước mặt nàng.
Quá nhanh quá nguy hiểm là những gì Thiên An đối mặt lúc này. Dù vậy, mọi thứ diễn ra vẫn còn nằm trong giới hạn quan sát của Nguyệt Nhãn, Thiên An vẫn có thể nhìn thấy đường kiếm của Tuyết Mẫn, nàng nhanh chóng ngã người ra sau đồng thời chém dao từ dưới lên nhầm gạt lưỡi kiếm đi ra một hướng khác.
Thế nhưng khi lưỡi kiếm vừa bị đấy đi thì bỗng nhiên thời gian lại đảo ngược về lúc Thiên An chưa tung dao.
Lần này do đã biết trước quyết định của Thiên An, Tuyết Mẫn sẽ nương theo kết quả cũ và đưa ra ứng biến trong trường hợp đó luôn chứ không cố thay đổi sang một kết quả khác, tránh cho Nguyệt Nhãn có cơ hội phát huy điểm mạnh.
Giống như lần trước, cô ta vẫn đâm kiếm tới hướng cũ và để cho Thiên An đánh bay lên.
Và khi Thiên An vừa gạt dao lên để đẩy lưỡi kiếm đi thì Tuyết Mẫn nhanh tay tách hai thanh kiếm ra và cầm lấy thanh kiếm ở phía trước chém một phát từ trên xuống.
Thiên An thì cứ tưởng là Tuyết Mẫn sẽ bay đi luôn ra phía sau, hoàn toàn không thể ngờ rằng lại còn có thể tách kiếm ra để chém xuống trong thời khắc đó.
Thế là "xoẹt" một phát, lưỡi kiếm sắc lẹm cắt qua vai phải của nàng, máu đỏ lại một lần nữa bắn ra tung tóe.
Thiên An vội vàng đứng dậy phi thân lui ra xa, hai vai lãnh hai nhát chém, cộng thêm một nhát ở dưới hông, đây là lần đầu tiên nàng b·ị c·hém cho tơi tả đến như vậy, cảm giác không dễ chịu chút nào, dù vậy vẫn phải cố cắn răng nén đau để đánh tiếp, bởi vì đây là trận chiến sinh tử, một là c·hết, hai là sống, hoàn toàn không có thời giờ để bận tâm tới những thương tích.
Đó cũng là thứ mà Thiên An mong muốn, một cuộc chiến thật sự nơi mà ranh giới của sự sống và c·ái c·hết mong manh tựa như một cánh hoa đào chớm nở.
Quả nhiên là không có thời gian để nghỉ ngơi thật, vừa mới tiếp đất, Tuyết Mẫn đã mở ra vòng tròn ma thuật và lao đến như vũ bão t·ruy s·át Thiên An.
Đến lúc này có lẽ đối thủ đã tìm ra cách khắc chế Nguyệt Nhãn, Thiên An buộc phải tăng tốc độ lên một bậc để ứng chiến.
Một con Dao Pha Lê được ném thẳng lên trời, khi Tuyết Mẫn dùng hai thanh kiếm chém đến, Thiên An phi thân sang trái ba thước sau đó lại nhún người đâm dao tới nhắm thẳng vào cổ họng Tuyết Mẫn.
Tuyết Mẫn bỗng cảm thấy hành động của Thiên An nhanh hơn rất nhiều, chỉ "xoẹt, xoẹt" hai cái là đã né sang một bên sau đó rất nhanh đã có thể quay lại đâm dao, một tốc độ mà nếu không tập trung nhìn kỹ thì sẽ có thể b·ị đ·âm c·hết bất cứ lúc nào.
Cảm thấy nguy hiểm ngay cổ họng, khi Thiên An sắp đâm tới, Tuyết Mẫn vội vã khom người tránh né đồng thời dùng kiếm chém ngang một phát từ trái sang phải nhắm thẳng vào bụng của Thiên An.
Cảm nhận cái bụng hơi giật giật, Thiên An ngay lập tức dậm chân lộn ngược lên không trung, con dao lúc nãy ném lên giờ cũng đã rơi xuống ngay vị trí đó, nàng chụp lấy con dao và đâm một nhát thẳng vào lưng Tuyết Mẫn khiến cô ta không kịp trở tay.
Tuyết Mẫn cảm thấy lưng mình đau nhói, trong đầu nhớ đến lúc nãy có nhìn thấy Thiên An ném con dao lên nhưng không ngờ lại có thể tính toán thời điểm rơi trùng với thời điểm bay lên.
Trong khi chưa chắc gì tình huống sẽ xảy ra như vậy mà Thiên An đã ném dao lên trước, rõ ràng rằng Thiên An đã có thể đoán được Tuyết Mẫn sẽ tránh được cú đâm dao đầu tiên.
Đó hoặc là Thiên An tin rằng Tuyết Mẫn có thể tránh được, hoắc là kinh khủng hơn khi Thiên An cố tình đâm chậm một chút để Tuyết Mẫn tránh đòn và tung cú chém, lúc đó Thiên An sẽ dễ dàng phản ứng lại bằng cách bay lên chụp dao đâm xuống.
Dù là đi theo hướng nào thì trong thời khắc đó, Thiên An đã hoàn toàn trên cơ so với Tuyết Mẫn, cô ta thoáng cảm thấy rùng mình trước thiên phú chiến đấu của Thiên An.
Thế nhưng chưa kịp để Thiên An vui mừng dù chỉ một giây, Tuyết Mẫn đã đảo ngược thời gian về lúc Thiên An vừa đâm dao tới, lúc này trên đầu Tuyết Mẫn con dao đang rơi xuống, bên phải là Thiên An đang lao tới.
Tình thế này với người bình thường có lẽ là sẽ bị Thiên An thủ tiêu ngay lập tức, thế nhưng do Tuyết Mẫn đã biết trước ý định của Thiên An nên cô ta vội vã dừng lại, vẫn khom người tránh né như lần trước, thế nhưng lần này không phải một cú chém ngang nữa mà là một câu nói:
- Huyết Kiếm Thuật - Thức Thứ Hai: Loạn Trảm!
Ngay sau câu nói, Tuyết Mẫn như một tia sáng, phóng đi tứ phía tung hàng loạt cú chém vào người Thiên An khiến nàng không kịp trở tay.
Thiên An còn chả biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ chớp mắt một cái đã bị Tuyết Mẫn xông lên chém tới tấp ngang dọc tứ phía, nàng chỉ có thể đưa dao lên đỡ lấy các nhát chém liên hồi, thế nhưng đỡ được thì ít mà b·ị c·hém thì nhiều.
Sau khi xuất chiêu loạn trảm, Tuyết Mẫn thu kiếm và phi ra phía sau thở hổn hển vì chiêu thức này tiêu tốn một lượng lớn thể lực của cô.
Chưa kể, sau hàng loạt lần nghịch đảo thời gian, nguyên khí còn lại trong người Tuyết Mẫn cũng đã sắp cạn kiệt, cùng lắm chỉ có thể nghịch đảo thêm hai lần nữa mà thôi.
Chiêu thức nghịch đảo thời gian này chính là khả năng của Kiếm Càn Khôn, nó chỉ có thể thực hiện được khi ở bên trong Kết Giới Càn Khôn, giúp người thi triển có thể đảo ngược thời gian quay về quá khứ tối đa ba giây.