Chương 96: Huyết Long Nhãn
Song kiếm chém xuống, song dao bay lên, dao và kiếm lại một lần nữa v·a c·hạm kịch liệt giữa bầu trời. Cả hai đều cố vận sức đánh tan người kia, thế nhưng sau một hồi kèn cựa vẫn bất phân thắng bại, cả hai quyết định tách nhau ra.
Vẫn không để cuộc chiến hạ nhiệt, Thiên An vừa thu dao về tay vừa lao lên định rằng sẽ đón đầu Tuyết Mẫn khi cô ta chưa kịp tiếp đất.
Tuyết Mẫn ở trên không nhìn thấy Thiên An lao đến thì vận khí vào kiếm tung Huyết Trảm chém trực diện phía trước.
Thế nhưng Thiên An đang chạy thì bỗng nhiên nàng dừng lại sau đó kêu lên:
- Tuyệt kỹ Thăng Long thành - Ám Toán Hư Không!
Thiên An vừa nói vừa vận khí vào hai con dao phi thẳng lên cao đâm từ trên xuống hướng thẳng mặt Tuyết Mẫn.
Tuyết Mẫn dù bị hớ đà khi Thiên An đột ngột dừng lại, thế nhưng cô ta vẫn kịp tiếp đất sau đó lách người sang trái tránh đòn khiến Thiên An lướt qua Tuyết Mẫn ghim dao thẳng xuống đất.
Nhân cơ hội Thiên An cấm đầu xuống đất, Tuyết Mẫn đứng kế bên ngay lập tức tung Huyết Trảm chém một phát từ trên xuống dưới nhắm thẳng vào tấm lưng ngọc ngà của Thiên An.
Thiên An cảm nhận được hai thanh kiếm đang chém tới, nàng vội vàng ngả người dậm chân phi ra phía xa tránh đòn.
Thế nhưng ngay lúc này thời gian lại quay ngược về lúc hai thanh kiếm sắp chém xuống, Tuyết Mẫn vội vàng nhóm người chém tới phía trước nhằm đón đầu Thiên An bay qua.
Thế nhưng lúc này với Nguyệt Nhãn, Thiên An lại nhìn thấy được Tuyết Mẫn nhóm người, nàng vội vàng ngồi im để cho cô ta chém vào phía xa.
Lúc này Tuyết Mẫn chém tới thì lại thấy Thiên An ngồi im, Tuyết Mẫn lại một lần nữa quay ngược thời gian về lúc chưa chém.
Biết rằng dù mình có chém đi đâu thì vẫn bị né, cô ta quyết định tách hai thanh kiếm ra sau đó nhóm người chém về hai hướng vừa xa vừa gần cho Thiên An khỏi có đường chạy.
Lúc này Thiên An định chạy đi thì lại thấy hai thanh kiếm chém về hai hướng, nàng hơi khựng lại nhưng chợt nhìn thấy khi Tuyết Mẫn cố nhóm chân vung kiếm chém về phía xa thì lại để hở một khoảng trống dưới chân, Thiên An ngay lập tức lách người vào trong rồi đâm lên hạ bộ của Tuyết Mẫn.
Tuyết Mẫn nhìn thấy con dao sắp đâm vào người mình từ bên dưới thì trợn tròng hai mắt vội vã nghịch đảo thời gian một lần nữa quay ngược về lúc chưa chém.
Khi này Tuyết Mẫn rơi vào thế bí vì dù có chém hướng nào thì Thiên An cũng đợi cô đưa ra quyết định trước rồi mới chọn hướng tránh đòn.
Nói cách khác, với Nguyệt Nhãn, Thiên An luôn đi trước Tuyết Mẫn một bước bởi vì trong trường hợp này tiên cơ lại nằm ở người ra quyết định sau.
Với tình thế khó sử thế này, Tuyết Mẫn đưa ra lựa chọn an toàn là chém thẳng xuống. Thiên An cũng nhanh chóng phi thân tránh né.
Tuyết Mẫn tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta nghiêng đầu bẻ cổ một cái rắc rồi nói:
- Ta không ngờ lại gặp người của họ Trần ở đây, kẻ có con mắt đó đều là người của Hoàng thất, chắc hẳn thanh thế của ngươi cũng không đơn giản có đúng không?
Thiên An cũng đứng lên lắc lắc cái đầu cho ngầu rồi nói:
- Áo vải thôn quê, lăn lộn giữa đời, ngươi coi ta có giống Hoàng thất không?
Tuyết Mẫn vuốt cằm suy nghĩ:
- Cũng đúng, không lẽ ngươi là con rơi hay con rớt gì cũng họ Trần?
Nghe tới đây thì chân mày của Thiên An dựt dựt, nàng đáp:
- Ngươi cần biết chuyện đó để làm cái quái gì? Lo mà đánh đi!
- Ta chỉ muốn biết người mình sắp g·iết có thể có thanh thế lớn hay không thôi, nếu ngươi không phải người của Hoàng thất thì thật là hụt hẫng đấy.
Thiên An nhếch mép "hừ" một tiếng rồi nói:
- Ta thấy khẩu khí của ngươi rất lớn, nhưng thực lực thì hơi tỉ lệ nghịch với cái khẩu khí đấy thì phải.
Tuyết Mẫn mỉm cười nhẹ rồi nói:
- May cho ngươi là có Nguyệt Nhãn, nếu không có nó thì có lẽ ngươi đã b·ị c·hém nát người rồi. Thế nhưng, đừng nghĩ chỉ có mình ngươi mới có nhãn lực.
Nói tới đây Thiên An cau mày, trên khuôn mặt thanh tú bỗng hiện lên vẻ căn thẳng:
- Cái gì? Không lẽ ngươi cũng...
Thiên An từng đọc trong kỳ thư rằng nhãn lực trên thế gian có tới ba loại, trong đó có hai loại phổ biến là Nguyệt Nhãn và Huyết Long Nhãn.
Còn một loại còn lại đã thất truyền từ lâu có tên là Thiên Nhãn, Thiên An không biết cô ta có loại nhãn lực gì, nhưng bất kể là loại nào trong ba loại thì cũng điều rất phiền phức.
Việc nhãn đấu nhãn là điều mà nàng chưa từng gặp, vẫn không biết một trận chiến nhãn lực thật sự sẽ ra sao. Điều đó khiến Thiên An hơi có một chút bối rối.
Lúc này Tuyết Mẫn nở một nụ cười tự tin nói:
- Ta, chính là người mang huyết thống Lê Gia.
Sau câu nói thì mắt cô ta phát ra ánh sáng mờ màu đỏ, đồng tử xoay tròn một vòng rồi chuyển từ từ sang hình chữ vạn, dưới góc trái chữ vạn có một chấm nhỏ.
Nhìn thấy vậy, Thiên An nghiêm mặt nói:
- Đúng như ta đoán, Huyết Long Nhãn!
Nếu sở hữu Nguyệt Nhãn thì là người của Hoàng thất, mà đã là hoàng thân quốc thích thì có ai mà nàng không biết, còn Thiên Nhãn thì đã biến mất từ lâu, không có lý gì lại xuất hiện ở đây, vậy chỉ còn một loại mắt duy nhất, đó là Huyết Long Nhãn.
Thiên An từng đọc thông tin của con mắt Huyết Long này, nó là con mắt đặc trưng của người mang huyết thống họ Lê, đặc điểm nhận biết đó là đôi mắt có màu đỏ của máu và hoa văn đồng tử hình chữ vạn màu đen ở giữa.
Bên trong chữ vạn có các dấu chấm để thể hiện cấp bậc của máu rồng, Thiên An mừng vì con mắt của ả chỉ có một chấm, thế nhưng một chấm này cũng không phải dễ ăn.
Tuyết Mẫn nghe Thiên An nói tên con mắt của mình thì cô cũng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi cũng biết Huyết Long Nhãn sao?
- Từng đọc qua ghi chép về nó, thế nhưng không nghĩ là có một ngày lại phải đối đầu với một người sở hữu Huyết Long như thế này, nó khiến ta hơi phấn khích đấy.
Tuyết Mẫn mỉm cười rồi bước tới nói:
- Vậy thì chắc là ngươi cũng biết về công dụng của nó, khiến ta phải dùng đến máu rồng, thật sự ngươi chưa đủ tư cách.
Máu rồng là loại máu được sinh ra bên trong con mắt Huyết Long, loại máu này giúp người sở hữu tăng cường sức mạnh khi chiến đấu.
Được biết mỗi một giọt Huyết Long sẽ phải cần tới ba năm mới sinh ra một lần trong con mắt.
Do đó người sở hữu Huyết Long Nhãn rất cân nhắc trong việc sử dụng năng lực này, khi không rơi vào tình huống bất khả kháng, tuyệt đối sẽ không giải trừ máu rồng trong đôi mắt.
- Vậy thì ngươi bật con mắt đó lên để làm cái khỉ khô gì? - Thiên An cau mày.
Theo Thiên An được biết, không như Nguyệt Nhãn bật lên là sẽ kích hoạt tác dụng ngay lập tức, Huyết Long Nhãn nếu bật lên mà không giải trừ máu rồng thì sẽ chẳng có tác dụng gì ngoài để cho đẹp mắt theo đúng nghĩa đen.
Tuyết Mẫn cười nhẹ rồi đáp:
- Nguyệt Nhãn vốn được xưng tụng là đệ nhất nhãn lực, thế nhưng đó là Nguyệt Nhãn hoàn thiện, còn mắt của ngươi chỉ là một vần trăng khuyết nhỏ bé, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta và ngươi có một cách biệt rất lớn.
Thiên An nghe tới đây thì cười khẩy một cái, loại khẩu khí khoác lác này nàng nghe từ nãy đến giờ cũng nhàn rồi, lúc này đến lượt nàng đáp trả:
- Ngươi thì khác quái gì ta? Huyết Long Nhãn bốn chấm thì mới được coi là có thực lực, một chấm của ngươi thì ta chấp cho một tay nhé - Thiên An chỉ tay lên giọng quát lớn.