Chương 82: Câu Trả Lời Của Trần Phúc
Trong lúc Trần Phúc đang hoang mang ở dưới thì tên Minh Quang đã bay lên giữa Mộc Trấn, hắn vận khí, bề mặt da của hắn bắt đầu sôi lên nhiều hơn, những t·iếng n·ổ lỏng bỏng cứ liên tục phát ra, dòng chất lỏng nóng hổi cũng đang tràn trề và sẵn sàng thiêu đốt bất cứ thứ gì nó chạm vào, rồi hắn hô to:
- Lũ sinh vật yếu đuối luôn phải đấu đá để có được sự sống, có những người khát khao tồn tại đến mức đánh đổi mọi thứ dù là mạng sống của người khác, bản chất ích kỷ luôn là thứ hiện hữu bên trong con người, khi đứng trước lựa chọn giữa mình và người khác, chẳng ai đủ can đảm để hi sinh bản thân cả, đó là lý do mà thế giới này luôn đấu đá, và đó... chính là lòng người. Đã đến lúc đưa ra sự chọn lựa rồi, Bão Lửa Mặt Trời!
Ngay sau câu nói của Minh Quang, hàng vạn khối chất lỏng nóng chảy có kích thước to lớn phát ra từ vị trí của hắn sau đó bay thẳng lên trời và rơi xuống toàn bộ Mộc Trấn, bầu trời lúc này như một cơn mưa lửa đạn, đỏ rực và nóng bức.
Những tên bị trói trong nhà quan huyện nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh hãi, ai nấy cũng đều toát mồ hôi, một tên lính nói:
- Cái gì chứ? Ngài ấy định g·iết hết tất cả chúng ta hay sao?
Tên quan huyện thì tỏ vẻ tuyệt vọng và ủ rũ:
- Không! Hắn muốn g·iết hết những người có trong Mộc Trấn thì đúng hơn, hết rồi, thật sự là hết thật rồi.
- Không... không thể nào! - một tên lính khác sợ hãi đến mức lắp bắp, mặt mày tái nhợt, không còn giọt máu.
Còn ở ngoài này thì Trần Phúc đứng trưng mắt nhìn ra cảnh tượng trên trời và nghĩ thầm: "C·hết tiệt! Nếu dùng Ánh Thiên, mình có thể hóa giải được đòn của hắn, nhưng đổi lại toàn bộ chỗ này cũng sẽ bị phá hủy, như vậy cũng có khác gì việc hắn đang cố làm đâu chứ, còn nếu mình không làm gì thì nơi này cũng sẽ bị phá hủy, bây giờ phải làm sao đây? Đáng ghét mà, đây không phải là sự lựa chọn mà đây là đường cùng rồi."
Trần Phúc nhắm mắt lại, bất giác chàng không dám nhìn về cảnh tượng trước mắt, lúc này lòng chàng hỗn loạn vô cùng, không thể nghĩ ra được điều gì, càng cố nghĩ thì lại càng đau đầu, một cảm giác không hề dễ chịu một chút nào.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên trong đầu Trần Phúc: "Làm việc rề ra quá trời quá đất luôn ý, làm cái gì cũng từ từ, sợ này sợ nọ, có Thần Binh mà cứ rề rà không quyết đoán thì cũng như đồ bỏ, đồ Trần Phúc c·hết nhát."
Rồi Trần Phúc bừng tỉnh, chàng mở mắt ra và nghĩ thầm: "Mình lúc nào cũng cẩn trọng, suy tính kỹ rồi mới hành động, nhưng Thiên An luôn chửi mình là kẻ rề rà, cũng đúng, cô ấy luôn mạnh mẽ và quyết đoán mà, sao có thể ưa nổi cái n·gười c·hết nhát như mình chứ, thiệt là..."
Rồi Trần Phúc mỉm cười, một nụ cười biết ơn:
- Thiên An! Cảm ơn cô, lần này tôi sẽ quyết đoán và không chần chừ nữa!
Nói rồi Trần Phúc phi lên nóc một cái nhà cao ở gần đó nhìn những khối chất lỏng giờ chỉ còn cách khoảng mười trượng nữa là đâm xuống mặt đất, chàng nghĩ thầm: "Ánh Thiên thì không dùng được, trong bộ chiêu thức của mình giờ chỉ có mỗi Tia Hủy Diệt là có đủ độ dài để đánh tới những khối lửa ở xa nhất, nhưng kích thước của nó thì không thể bao phủ được toàn bộ Mộc Trấn, làm sao đây? Nào! Quyết đoán lên đi Trần Phúc, mày phải tìm ra cách, Trần Phúc!"
Đang trong lúc đang nhăn mặt, nhíu mày để tập trung suy nghĩ thì một ý tưởng lóe lên trong đầu Trần Phúc, chàng nghĩ thầm: "Nhưng nếu mình di chuyển liên tục thì sao nhỉ? Có thể sẽ được, không, nhất định phải được, tính mạng của người dân Mộc Trấn đang nằm trong tay mình, mình không được phép thất bại, làm thôi!"
Nghĩ rồi Trần Phúc vận khí vào tay bắn ra một chùm tia siêu hủy diệt có hình nón bự dần khi lên cao, nó xuyên qua các khối chất lỏng và biến chúng trở thành trong bụi trong nháy mắt.
Thế nhưng chùm tia đó chỉ phá hủy được một phần nhỏ của cơn mưa lửa đạn, vẫn còn hàng nghìn khối chất lỏng đang băng băng lao xuống Mộc Trấn.
Minh Quang ở trên cao nhìn thấy chiêu của Trần Phúc không ăn thua gì thì cười khẩy và nói:
- Đó là câu trả lời của ngươi sao? Như vậy thì khác gì so với việc đứng im chịu trận chứ? Rốt cuộc thì ngươi cũng chẳng làm tốt hơn ai cả, thật khiến ta mất hứng mà.
Ở trong phủ tri huyện thì một tên lính nhìn lên bầu trời và nói:
- Tên đó đang làm cái quái gì vậy? Chỉ có tí thực lực mà cũng cố chạy lên đó làm màu nữa.
Tên quan huyện thì thở dài nói:
- Hết cứu rồi, nhắm mắt lại chuẩn bị c·hết thôi nào!
Ông quan nói xong thì ngước lên trời và nhắm mắt lại, mấy tên lính cũng buồn bã rồi làm như ông quan chuẩn bị đón nhận c·ái c·hết.
Ở ngoài này, Trần Phúc vẫn đang duy trì chùm tia hủy diệt, chàng hét to:
- Chưa xong đâu! Cái này ta chỉ mới nghĩ ra và có lẽ ta sẽ gọi nó là... Vòng Xoáy Hủy Diệt!
Vừa nói chàng vừa xoay vòng liên tục, chùm tia hủy diệt cũng xoay theo, xoay đến đâu phá hủy các khối chất lỏng đến đó, kết quả là một vòng xoáy ánh sáng được hình thành và bao phủ toàn bộ bầu trời của Mộc Trấn.
Vòng xoáy đó bắn phá hết toàn bộ những gì có mặt trên không trung và nuốt chửng luôn tên Minh Quang đang trong trạng thái kinh hãi vào trong.
Khi vòng xoáy kết thúc, bầu trời có đầy tro bụi rơi xuống, biến Mộc Trấn như một bãi hỏa tang khổng lồ có đầy tro cốt rơi vãi ra khắp nơi.
Ở phía trên, Minh Quang hiện ra sau khi tia sáng tắt đi, lớp chất lỏng màu đỏ bao quanh người hắn vẫn nổ lỏng bỏng và rơi rớt xuống phía dưới như thể hắn ta đang tan chảy vậy.
Hắn ôm ngực, có vẻ như đã bị tổn thương do bị Tia Hủy Diệt bắn trúng, hắn từ từ bay xuống phía Trần Phúc và nói:
- Khá lắm Thủ lĩnh! Ngươi làm ta nóng người rồi đó.
Trần Phúc ở trên nóc nhà thì thở hổn hển, chiêu vừa rồi đã tiêu tốn một lượng lớn nguyên khí của chàng, chàng nghe tên Minh Quang nói xong thì cười khinh rồi nhìn hắn gây gắt nói:
- Tên khốn, ngươi mà còn muốn làm hại Mộc Trấn nữa thì ta sẽ xé xác ngươi ra đấy.
- Vậy thì để coi ngươi có bản lĩnh đó hay là không!
***
Trong khi đó, ở trong tầng một của tháp Thông Thiên, Trương Lĩnh vận khí vào chân phi lên tung một cú đá thẳng vào đám lính khiến chúng văn tứ tung lên cao rồi rơi xuống.
Sau khi vất vả cả một hồi lâu thì cuối cùng Trương Lĩnh cùng các tù nhân cũng hạ được hết đám lính ở tầng một.
Tất cả đứng đó nghĩ mệt, còn Trương Lĩnh thì ngay lập tức chạy lên tầng hai, vừa mới lên tới thì Trương Lĩnh nhìn thấy cảnh tượng một đám lính đang bao vây Kim Long tứ phía khiến huynh ấy chật vật chống đỡ.
Trương Lĩnh nhanh chóng xông vào đột phá vòng vây. Ở bên này, thấy Trương Lĩnh lao tới, Kim Long cũng vận khí vào Kéo Ước Hẹn biến nó to ra và tung chiêu Cắt Đôi Ước Hẹn cắt một phát khiến cả đám lính tang tát.
Cả hai nội ứng ngoại hợp, chẳng mấy chốc đã dọn sạch lính ở tầng hai và chạy lên tầng ba.
Trong khi đó, ở trên tầng ba, Hồng Bảo đang có cuộc chiến căng thẳng với Ngũ Tinh Ngọc Hành. Cô ta vừa khiến Hồng Bảo b·ị t·hương tổn vì dính phải đòn cầu lửa liên hoàng. Ngọc Hành bước tới và nói:
- Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc thì hơn, lũ các ngươi quá yếu để có thể làm nên chuyện...