Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 81: Quyền Chọn Lựa




Chương 81: Quyền Chọn Lựa

Trong khi đó, ở bên trong phủ tri huyện thì một tên lính nói nhỏ với quan huyện:

- Nhìn kìa đại nhân, ngài Minh Quang đang lấn át tên người của Triều đình, xem ra hắn ta cũng chỉ là hạng cùi bắp mà thôi.

Ông quan huyện cũng đã bắt đầu dãn cơ mặt ra khi nhìn thấy tình hình chiến sự, ông ta nói:

- Xem ra lần này chúng ta được cứu rồi.

Còn ở ngoài sân thì Trần Phúc đang nhìn vào tên Minh Quang đang b·ốc c·háy và nói:

- Ngươi là cái thứ gì vậy tên kia?

Minh Quang từ từ bước tới gần Trần Phúc, hắn vừa đi vừa nói:

- Ta... chính là hiện thân của Thần Mặt Trời, ta rất tiếc nhưng hôm nay ngươi tới số rồi!

Vừa nói hắn ta vừa phi thân tới ôm lấy Trần Phúc, thấy nguyên cục lửa lao tới, Trần Phúc vội phi thân sang một bên tránh né.

Ở bên này, tên Minh Quang cũng nhanh chóng phi theo để truy đuổi. Dù Trần Phúc đã cố chạy đi nhưng hắn ta vẫn không chịu buông tha chàng, hắn ta liên tục áp sát nhằm thiêu đốt Trần Phúc trong dòng lửa đỏ.

Vừa chạy thụt mạng Trần Phúc vừa quay lại quát lớn:

- Đáng ghét! Ta biết là người thích ta nhưng ngươi có cần phải cố dân hiến thân thể "nóng bỏng" của mình cho ta như vậy không hả? Tên người b·ốc c·háy kia!

Minh Quang cũng vừa truy đuổi vừa đáp:

- Ngươi đừng có phũ phàng như vậy chứ! Chúng ta cần phải hòa huyện với nhau thì mới có thể tiến đến sự viên mãn được.



Trần Phúc nghe xong mà ớn óc, chàng đang chạy thì dừng lại và quay qua nói:

- Đừng có làm ta buồn nôn, mau biến đi!

Vừa nói Trần Phúc vừa vận khí bắn ra một Tia Hủy Diệt loại trung nhắm thẳng vào hướng tên Minh Quang.

Hắn ta đang bay thì nhìn thấy một tia sáng lao tới liền vận khí vào tay tung chiêu Nhiệt Khí để ứng chiến.

Một v·ụ n·ổ lớn hình thành khi hai dòng khí v·a c·hạm, sau đó không để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, cả hai tung chiêu liên hồi về phía nhau khiến cho chỗ này khói bụi mịt mù, không ai nhìn thấy được gì.

Bụi chưa kịp tan ra thì tên Minh Quang đã bay đi khắp nơi để lung sục Trần Phúc. Trần Phúc thì cũng ở trong đám khói nhưng chàng thấy nơi nào có lửa b·ốc c·háy thì tránh nơi đó ra đồng thời bắn Tia Hủy Diệt về hướng đó nhằm hạ gục đối thủ.

Tên Minh Quang cũng rất tinh tường khi vừa nhìn thấy chỗ có ánh sáng phát ra thì liền phi thân tránh đòn đồng thời tung Nhiệt Khí đáp trả Trần Phúc.

Cả hai chiến với nhau trong đám khói bụi đến khi không thở được thì mới chịu lui ra khỏi đó và dừng lại.

Vừa phi lên mái nhà tên Minh Quang vừa nói:

- Đấu với Thủ lĩnh Hồng Minh quả là không dễ dàng gì, có lẽ ta nên tăng thêm nhiệt lên mới được.

Trần Phúc cũng vừa phi lên mái nhà đối diện vừa nói:

- Còn có thể nóng hơn nữa sao? Thật khiến người ta kinh ngạc mà, ta càng ngày càng thích cái quần của ngươi rồi đó, tên nóng bỏng!

Minh Quang cười nhẹ rồi đáp:



- Thế thì đến đây mà lấy.

Vừa nói hắn ta vừa phi lên cao, thân nhiệt hắn ta tiếp tục tăng lên, lúc này cơ thể hắn sôi lên và xuất hiện những v·ụ n·ổ nhỏ, từ những v·ụ n·ổ đó, một dòng chất lỏng màu đỏ như lửa cứ bắn ra vung vãi giống y hệt như dung nham nhưng màu thì lại sáng hơn dung nham, và chắc hẳn nó có nhiệt độ cò nóng hơn dung nham gấp nhiều lần.

- Giờ thì chuẩn bị c·hết đi, Gió Mặt Trời!

Sau câu nói của Minh Quang, một cơn lốc khí nóng cuồn cuộn tỏa ra từ chỗ hắn ta bay thẳng xuống hướng Trần Phúc phía dưới, luồng khí này có kích thước và độ nóng gấp mười lần Nhiệt Khí và bay với tốc độ vũ bão.

Ở bên đây, Trần Phúc nhìn thấy phía trước mặt chỉ toàn một màu đỏ, cơn lốc bay tới và nó như muốn nuốt chửng lấy chàng. Trần Phúc nghiến răng nói thầm:

- C·hết tiệt! Nếu đã như vậy thì ta chơi tới với ngươi, Tia Sáng Siêu Hủy Diệt

Trần Phúc đưa tay phải lên, nén một lượng nguyên khí khổng lồ vào Găng Ánh Sáng sau đó bạo phát ra bên ngoài tạo thành một tia sáng hủy diệt khổng lồ bắn thẳng lên hướng cơn lốc khí nóng.

Cơn lốc nhiệt khí cuồn cuộn lao xuống, chùm tia hủy diệt khổng lồ bay lên, hai thứ đó v·a c·hạm tạo ra một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa giữa trời không, sóng xung kích phát ra từ v·ụ n·ổ tỏa đi tứ phía khiến nhà cửa xung quanh đó rung lắc dữ dội, một trận khói bụi từ tâm của v·ụ n·ổ phát ra làm cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt không thể tả.

Đám người bị trói ở phía trong gốc cột lãnh đủ khói bụi bay đến, bọn họ giờ đây hoang tàn và sơ sát như ngồi trong bão cát suốt mấy ngày mấy đêm vậy.

Một tên lính nhổ trong họng ra đóng bụi bẩn rồi quay qua hỏi quan huyện:

- Này đại nhân, ông nghĩ chúng ta có thể sống thêm được bao lâu?

Tên quan huyện cũng phun ra một mớ đất cát từ trong miệng rồi nói:

- Ta cũng không biết nữa, giờ với ta còn thở mà may mắn lắm rồi, không thể biết được trận chiến này sẽ còn kinh khủng tới mức nào nữa đâu.

Ở ngoài sân, mọi thứ từ cây cối đến vật dụng đều đã bị thiêu trụi hoặc thổi bay, tất cả chỉ còn lại những vách tường trơ trọi cùng đ·ống đ·ổ n·át.

Minh Quang ở trên cao từ từ đáp xuống, những dòng chất lỏng màu đỏ vẫn cứ sôi lỏng bỏng trên cơ thể hắn ta, hắn nói:



- Quả là ấn tượng đấy thủ lĩnh, ta thật không ngờ ngươi lại có thứ sức mạnh hủy diệt đó.

Trần Phúc nghiến răng rồi nói:

- Ngươi thì có khác gì ta, ta mà không ngăn ngươi lại thì có lẽ những thứ ở phía sau ta đã bị nóng chảy hết rồi.

Do đây là dinh trấn, nơi có nhà dân sinh sống nên Trần Phúc cần phải vừa chiến đấu vừa ngăn không cho sức mạnh khủng kh·iếp của tên Minh Quang không gây ảnh hưởng đến các nhà dân xung quanh đây.

- Đúng là chó cưng của Triều đình có khác, vẫn phải cố nghĩ cho bọn dân chúng trong khi mình còn lo chưa xong, chả bù cho mấy tên quan ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, vừa hù một chút là đã răm rắp nghe theo, chẳng có tí khí chất gì cả.

- Còn các ngươi thì sao? Lấy người thân người khác ra làm thứ để điều khiển họ, khí chất của các ngươi ở đâu? Đúng là một lũ không biết tự hổ thẹn mà - Trần Phúc tức giận quát lớn.

Tên Minh Quang cười khẩy, hắn từ từ bay lên, vừa bay hắn vừa nói:

- Bọn yếu đuối thì không có quyền được tự do lựa chọn thứ mà chúng muốn bảo vệ.

Rồi khuôn mặt hắn ta bỗng nhiên đùng đùng sát khí nhìn chằm chằm vào Trần Phúc và nói tiếp:

- Ta tự hỏi nếu như bây giờ ta san bằng cái Mộc Trấn này thì ngươi có đủ sức để bảo vệ được thứ mình muốn hay là không? Lúc đó liệu ngươi có hiểu được cảm giác bất lực của tên quan tri huyện khi phải chọn lựa giữa gia đình và người dân? Ta thật sự muốn biết câu trả lời của ngươi sẽ là gì.

Nghe thấy vậy thì Trần Phúc biến sắc, lộ rõ vẻ lo lắng, chàng hét lớn:

- Tên khốn! Ngươi định làm gì?

- Hãy cho ta biết câu trả lời của ngươi, liệu giữa bản thân ngươi và người khác, ngươi sẽ làm gì khi ở giữa hai sự lựa chọn, liệu ngươi có xứng đáng để được chọn lựa hay không, hay chỉ là một kẻ yếu đuối chỉ biết ba hoa về những thứ sáo rỗng. Ngươi có thể sẽ dễ dàng phán xét người khác, nhưng khi ngươi ở trong tình huống đó, liệu ngươi có thật sự hành động đúng đắn hay không, hay chỉ đứng trơ ra đó để nhìn những kẻ yếu đuối kia lần lượt b·ị s·át h·ại, hãy trả lời cho ta biết.

Vừa nói hắn ta vừa cười rồi bay thẳng lên trên không trung, Trần Phúc ở dưới thì chỉ biết nhìn lên trong sự căn thẳng, chàng nói thầm:

- Đáng ghét! Nhất định hắn ta định làm một cái gì đó ghê gớm lắm, bằng mọi giá mình cũng phải ngăn hắn lại.