Chương 83: Sức Mạnh Của Ngũ Tinh
- Đừng có giỡn mặt, chuyện này chưa xong đâu.
Hồng Bảo vừa quát lớn vừa lên tới dùng cái búa to bản của mình đập thẳng mặt Ngọc Hành.
Ngọc Hành vận khí vào Dây Chuyền Tinh Cầu tung ra chiêu Tinh Cầu Càng Quét bắn ra một dãy hắc cầu hình nón bự dần về phía Hồng Bảo.
Hồng Bảo thấy một dãy cầu bay tới thì vội phi lên cao tránh né, dãy hắc cầu bay đi về phía sau và p·hát n·ổ khiến tầng ba xuất hiện chấn động nhẹ.
Không để cho Hồng Bảo có cơ hội trở mình, Ngọc hành tung liên tiếp các dãy cầu vào không trung khiến Hồng Bảo chẳng còn đường nào để tránh né.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Hồng Bảo quyết định tung ra chiêu Vòng Tròn Càn Quét, huynh ấy chém một phát từ trên xuống lấy trớn rồi toàn thân cuộn tròn với chiếc búa lăng đi như một cái bánh xe càn quét hết đất đá và tiến thẳng về phía trước.
Lưỡi rìu của Hồng Bảo lăng đến đâu cắt đôi hắc cầu đến đó, dù nó có p·hát n·ổ cũng chẳng làm Hồng Bảo hề hấn gì, huynh ấy cứ xong tới như một con quái vật phá hủy hết mọi thứ trên đường lăng của mình.
Ở bên đây, nhìn thấy một vòng quay như lưỡi cưa di động đang băng băng lăng đến mình, Ngọc Hành vội phi lên cao vận khí tung ra chiêu Vạn Cầu Hấp Dẫn.
Ngay lập tức, cô ta mở ra các lỗ hư không ở dưới mặt đất, từ trong đó hàng vạn quả hắc cầu bay ra và tụ hợp về vị trí của Hồng Bảo.
Hồng Bảo vẫn lăng tròn trên mặt đất, các hắc cầu bay tới và đâm sầm vào huynh ấy.
Lưỡi rìu xoay như một cơn lốc chém đôi tất cả các quả hắc cầu lao tới, với số lượng hắc cầu khổng lồ bị phá hủy, một v·ụ n·ổ kinh hoàng xảy ra khiến tháp Thông Thiên rung chuyển dữ dội, cát đá văng tung tóe, khói bụi mịt mù, không ai còn nhìn thấy gì.
Ngay trong lúc Ngọc Hành cứ tưởng là đã hạ được Hồng Bảo và chôn sát huynh ấy xuống dưới đ·ống đ·ổ n·át rồi thì Hồng Bảo phi vọt lên từ trong đám khói bụi và vẫn còn quay tròn, sau đó huynh ấy tiếp tục đâm thẳng về hướng Ngọc Hành.
Ngọc Hành thấy vậy thì thoáng bất ngờ nhưng cũng đã kịp tung ra năm viên hắc cầu lao tới Hồng Bảo làm một v·ụ n·ổ nữa xảy ra.
Ngọc Hành vội vã phi thân về phía sau để giữ khoảng cách, còn Hồng Bảo thì ngưng quay tròn, huynh ấy tiếp đất thở hổn hển, cơ thể lúc này đã có đầy những v·ết t·hương do những cú v·a c·hạm gây ra.
Dù vậy, với thể lực dồi giàu của một người lái đò, Hồng Bảo vẫn tự tin chiến đấu tiếp tục.
- Tinh Cầu Đói Khát!
Ở bên này, Ngọc Hành hô to rồi vận khí vào dây chuyền mở ra một lỗ hư không bự hai mươi tám thước, từ trong đó, một tinh cầu màu xanh lam có đường kính mười thước bay ra, nó có hình tròn nhưng bên trên bề mặt của nó là một cái hàm to bự với khoảng không tối đen bên trong.
Từ trong cái hàm há to của tinh cầu kia phát ra một loại âm thanh mang rợn như là một tiếng than khóc của loài quỷ đói khát lâu ngày.
Những tưởng chỉ một cái là đủ, ngay sau khi tinh cầu đầu tiên hiện ra thì bốn cái nữa cũng từ trong cái lỗ hư không kia chui ra.
Hồng Bảo đứng bên đây nhìn thấy năm quả cầu to bự có cái hàm sắc nhọn cùng với thứ âm thanh rùng rợn phát ra trước mặt mình.
Hồng Bảo nuốt nước bọt một cái ực rồi với tay lau đi giọt mồ hôi đang chảy chậm rãi trên trán, cảnh tượng trước mắt thật sự khiến huynh ấy rùng mình vị thứ đáng sợ mà người nữ nhân kia vừa gọi ra.
Ngọc Hành đứng bên này gương mặt vẫn lãnh đạm không chút sắc thái, cô chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi chưa biết cái gì gọi là kinh dị thì hãy lắng nghe những tiếng than khóc do Tinh Cầu Đói Khát phát ra, nó sẽ khiến ngươi cảm thấy "thư giãn" sau khi ngươi bị nó nuốt chửng.
Vừa nói Ngọc Hàng vừa vận khí điều khiển các khối tinh cầu băng băng lao tới há miệng đớp lấy Hồng Bảo.
Hồng Bảo siết chặt cái búa chạy thẳng đến t·ấn c·ông Ngọc Hành nhằm ngăn không cho cô ta điều khiển các khối tinh cầu.
Thế nhưng khi vừa bước được vài bước thì các khối tinh cầu đã lao đến t·ấn c·ông Hồng Bảo tới tấp.
Trong lúc tứ phía đều có địch lao tới, Hồng Bảo vận khí tung Cú Đập Xung kích đánh ra một làn sóng xung kích đẩy bọn tinh cầu ra xa.
Dù đã khiến các khối tinh cầu văn ra thế nhưng bọn chúng vẫn chẳng hề hấn gì, vẫn há miệng phát ra những âm thanh man rợn và lao tới như đám ma c·hết đói.
Ngọc Hành ở phía xa thì vẫn ung dung điều khiển các khối tinh cầu bay tới cắn lấy Hồng Bảo.
Đứng trước tình thế nan giải, Hồng Bảo quyết định vận nguyên khí vào Búa Càn Quét, phi lên cao tung chiêu Vòng Xoáy Càn Quét, huynh ấy vung búa xoay vòng như chong chóng giữa không trung, cây búa của huynh ấy phát sáng và tạo ra một vòng ánh sáng chói lóa và mãnh liệt như một vị thần.
Những khối tinh cầu bay tới thì liền bị búa của Hồng Bảo đập cho cấm đầu văn ra xa mười tám thước.
Ngọc hành đứng đằng này nhìn thấy tinh cầu của mình b·ị đ·ánh bay thì nói:
- Tên này cũng kh·iếp thật, nếu mình không thủ chắc thì có lẽ đã nhừ xương với hắn ta từ lâu rồi.
Thế nhưng dù Hồng Bảo đã rất cố gắng, các khối tinh cầu vẫn chưa bị phá hủy. Ngọc Hành ngay lập tức vận khí điều khiển các khối tinh cầu quay lại và bao vây lấy Hồng Bảo.
Hồng Bảo vừa tiếp đất, huynh ấy chưa kịp thở nữa là các khối tinh cầu đã quay trở lại. Ở bên này, Ngọc Hành hô to:
- Vọng Âm Tàng Khóc!
Vừa nói cô ta vừa điều khiển năm khối tinh cầu bay vòng quanh trên đầu Hồng Bảo, bọn chúng há mồm thật to và phát ra một luồng sóng âm thanh bay với tốc độ cực nhanh đồng loạt bắn thẳng vào vị trí của Hồng Bảo phía dưới.
Hồng Bảo cảm thấy có nhiều loạt khí vô hình đang bay tới mình, biết rằng có tránh né cũng không kịp, Hồng Bảo một lần nữa cầm chắc cái búa và vận hết nguyên khí vào đó, búa của Hồng Bảo phát sáng, huynh ấy tung chiêu Cú Nện Siêu Kinh Hoàng đập thật mạnh lên phía trên.
Những loạt sóng âm lũ lượt lao xuống, cái búa phát sóng xung kích của Hồng Bảo đập lên, hai luồng sóng cực mạnh v·a c·hạm vào nhau, một dòng khí lực khủng kh·iếp hình thành, nó lan ra khiến đất đá xung quanh Hồng Bảo văn lên tứ tung.
Ngọc Hành ở bên này phải tung ra loạt hắc cầu bay về phía trước để chặn dòng khí lực đi kèm với đất đá bay về phía mình.
Thế nhưng, dù đã cố hết sức tung một đòn cực mạnh, Hồng Bảo vẫn không thể nào chống đỡ nổi sức ép của loạt sóng âm do các tinh cầu khổng lồ phát ra và phải gục ngã trước sức mạnh đáng sợ của Ngũ Tinh Ngọc Hành.
Mọi thứ ở trên tầng ba lúc này đã tan tành khói lửa, chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át, Ngọc Hành nhìn thấy Hồng Bảo ngã xuống thì giải trừ đám tinh cầu làm chúng biết mất.
Ngay lúc đó thì Trương Lĩnh và Kim Long lên tới tầng ba, hai người họ nhìn thấy cảnh tượng đổ nát xung quanh, Hồng Bảo thì nằm b·ất t·ỉnh giữa sàn.
Thấy vậy Kim Long vội chạy đến chỗ Hồng Bảo, Kim Long xem qua thì nghe được tim huynh ấy còn đập, có điều đã b·ị t·hương rất nặng.
Rồi Kim Long ngước lên nhìn về phía Ngọc Hành thì c·hết lặng một khoảng lâu, sau đó Kim Long đặt Hồng Bảo xuống và đứng dậy nói:
- Trương Lĩnh huynh đệ, để ta lo ở đây, đệ cứ lên trên đi.
Trương Lĩnh nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng, thế nhưng ở trên vẫn cần càng nhiều người lên được thì càng tốt, do đó Trương Lĩnh cũng chạy lên trên, trước khi đi chàng không quên để lại một câu:
- Huynh cẩn thận đấy!