Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 8: Dao Pha Lê Đối Đầu Chùy Khuếch Đại




Chương 8: Dao Pha Lê Đối Đầu Chùy Khuếch Đại

Sau khi lên tới nơi hắn hỏi thuộc hạ:

- Tình hình ổn chứ hả?

Tên đó chỉ về phía người của Hồng Minh đang ngồi la liệt nói:

- Thưa đại ca! Bọn lính canh mộ trưa ra uống rượu với nhau đến say xỉn hôn mê, đệ đã trói bọn chúng lại hết rồi ném ở đằng kia.

Tên Dương Lãm nói:

- Được! Bọn chúng nếu đã say thì kệ bọn chúng đi, chúng ta bắt tay vào việc nào!

Nói xong hắn ta giơ chùy lên lao tới mộ Vua Hùng định đập nát mộ, ngay lúc đó có một con dao pha lê phi tới nhắm thẳng vào đầu tên Dương Lãm, hắn nhanh chóng phát hiện con dao, vội thu chùy lại đỡ dao, con dao rơi xuống rồi lại bay về phía bụi rậm ở xa, tên Dương Lãm hô to:

- Là kẻ nào?

Từ trong bụi, Thiên An bước ra trong bộ giáp phục đỏ thẫm, nàng vừa đi tới trước mặt bọn chúng vừa nói:

- Các ngươi có biết Vua Hùng là ai không hả? Đào mộ tổ tiên dân tộc kết cục khi c·hết xuống dưới địa ngục sẽ bị đày đọa dã man lắm đấy.

Tên Dương Lãm bước lên nói:

- Ngươi là ai mà lên mặt ở đây? Có muốn xuống âm phủ luôn không?

Thiên An bình thản đáp:

- Các ngươi không cần biết ta là ai, các ngươi chỉ cần biết hôm nay ta sẽ bắt các ngươi về lăng trì xử tử vì cái tội đào bới mồ mả tổ tiên.

Dương Lãm cười lớn hô to:



- Hay cho một phận nữ nhi. Bây đâu! Xông lên g·iết nó cho ta.

Nói rồi cả bọn lao lên t·ấn c·ông Thiên An, tên thì cầm cuốc, tên thì cầm xẻng, nhìn như một đám ô hợp, Thiên An nhanh chóng rút ra một nắm dao pha lê phi một phát, cả bọn trúng dao ngã gục ngay lập tức. Thấy thế tên Dương Lãm nghiến răng nói:

- Đáng ghét! Một lũ vô dụng!

Thiên An bước tới gần tên Dương Lãm nói:

- Thế nào? Không muốn c·hết thì đầu hàng, ta sẽ chỉ đem ngươi về t·ra t·ấn vì tội đào mộ thôi chứ không g·iết ngươi.

Tên Dương Lãm nhổ nước bọt khinh bỉ nói:

- Nực cười! Thế thì khác gì sống không bằng c·hết.

Thiên An bộ dáng tự tin, nàng xoay Dao Pha Lê trong tay rồi ung dung đáp:

- Thế thì số ngươi hôm nay phải bỏ mạng tại đây rồi. Ta nói trước, từ trước đến nay, chưa một ai nhìn thấy pha lê của ta mà còn sống sót cả.

Dương Lãm nghe vậy thì cười khuấy một cái khinh miệt:

- Khẩu khí cũng lớn đấy, nhưng hãy xem chùy của ta.

Vừa dứt câu, tên Dương Lãm lao lên vung chùy nhấm thẳng vào Thiên An, nàng nhanh chóng lui về sao tránh né.

Cái chùy vung xuống đất, uy lực hết sức kinh khủng, nó phá hủy mặt đất, tạo ra một cái hố to gần ba thước.

Thiên An vừa lui lại đằng xa, tên Dương Lãm đã ngay lập tức áp sát, hắn vung chùy lên tung một đòn cực mạnh nữa, hắn ta quá nhanh, không lui kịp, Thiên An buộc phải đưa hai dao lên đỡ lấy đòn chùy bổ từ trên xuống.

Với sức công phá như trời gián, Thiên An b·ị đ·ánh bay ra xa mấy thước, may mắn nàng dùng dao đỡ kịp lúc nên không trúng đòn trực diện, nếu không thì đã thịt nát xương tan với đòn đó của đối thủ.

Vì tên Dương Lãm này quá nguy hiểm, buộc Thiên An phải giữ khoảng cách, nàng nhanh chóng phi thân nấp vào bụi rậm, thấy thế tên Dương Lãm cười to nói:



- Sao nào? Lúc nãy khẩu khí to lắm mà? Giờ lại trốn như thỏ đế à?

Ngay sau câu nói của Dương Lãm thì nghe có tiếng "xoẹt" một giọt máu đã chảy ra trên mặt của hắn ta, trong lúc hắn đang huênh hoang thì Thiên An đã lẻn ra phía sau hắn, nàng phóng một con dao về phía đầu hắn nhưng may mắn hắn đã tránh được, con dao chỉ cắt qua mặt hắn ta một tí.

Không kịp để hắn ta tiếp cận, Thiên An tiếp tục nấp vào phía sau những cây đại thụ, tên Dương Lãm đứng ngoài này liên tục kêu la:

- Đáng ghét! Con chuột nhắt này trốn cũng giỏi đó, ta mà tìm được ngươi để xem ta có bâm ngươi ra không.

Trong lúc đó Thiên An lại phóng tiếp con dao còn lại về phía Dương Lãm, hắn ta quay qua dùng chùy đập một cái thật mạnh vào đường bay của con dao, ngay lập tức con dao pha lê của Thiên An nằm bẹp dí dưới đất. Nàng tức điên lên hét to:

- Cái tên đáng ghét dám đập con dao yêu quý của ta!

Ngay lập tức Thiên An vận khí, điều khiển con dao lúc đầu ném ra đang hướng thẳng vào đầu hắn. Hắn ta dùng chùy định đánh vào con dao nhưng Thiên An đã lái nó tránh né kịp thời.

Liên tiếp sau đó Thiên An đứng ở xa điều khiển con dao bay thật nhanh t·ấn c·ông tên Dương Lãm, nhưng hắn ta tránh né được hết lần này đến lần khác.

Và rồi trong một phút bất cẩn, Thiên An đã để Dương Lãm dùng chùy đánh trúng vào dao một cái nữa, cả hai con dao của Thiên An đều đang nằm dưới đất, tình thế bây giờ hết sức có lợi cho tên Dương Lãm. Hắn ta đắc ý nói:

- Thế nào? Biết sức mạnh Chùy Khuếch Đại của ta rồi chứ, pha lê của ngươi chỉ là đồ bỏ đi, bây giờ đầu hàng thì ta sẽ nương tay tha cho ngươi một con đường sống, ta thấy ngươi cũng có nhan sắc đó, hay là về làm thê th·iếp của ta đi.

Thiên An nhổ nước bọt nói:

- Ta khinh!

Trước lời từ chối thẳng thừng của Thiên An, Tên Dương Lãm quát to:

- Vậy thì đi c·hết đi!



Nói xong Dương Lãm lao lên cao vung chùy nhắm thẳng vào Thiên An, nàng ngay lập tức phi thân ra phía sau nhặt lấy con dao dưới đất rồi lao tới t·ấn c·ông Dương Lãm, hắn ta xoay người lại cầm chắc chùy lấy đà vùng tay từ sau tới định đánh cho Thiên An một cú trời giáng.

Nàng để cho chiếc chùy gần chạm vào đầu mình, ngay tức khắc, như tia sáng, Thiên An rút người xuống tránh né, tên Dương Lãm đánh hụt nên bị hớ đà, ngay lập tức Thiên An dùng dao đâm vào bả vai phải của hắn, dù trúng đòn nhưng hắn ta vẫn kịp thời dùng chân đá vào bụng Thiên An khiến nàng văng ra tám thước.

Tên Dương Lãm rút con dao ra ném qua một bên, hắn cắn răng nói:

- Con nha đầu c·hết tiệt! Ta sẽ g·iết ngươi!

Quá tức giận hắn phi người lên cao vung chùy hô to:

- Cú Nện Siêu Cực Đại!

Dương Lãm dùng hết sức bình sinh, thực hiện một cú đánh nhắm thẳng vào chỗ Thiên An đang nằm. Thấy không ổn, Thiên An vội vã phi thân đi để tránh đòn.

Cú đánh của tên Dương Lãm đập xuống tạo ra một v·ụ n·ổ lớn, phá hủy lớp đất, hình thành một cái hố to kích thước cũng khoảng hơn mười thước.

Dù Thiên An đã phi thân đi nhưng vẫn không tránh khỏi, sóng xung kích từ v·ụ n·ổ đẩy nàng bay ra xa mười tám thước, khi rơi xuống đất còn lăn mấy vòng mới có thể dừng lại, c·hấn t·hương khiến Thiên An nôn ra máu, ôm ngực ho sặc sụa.

Tên Dương Lãm ở đằng này dù cũng gần kiệt sức sau khi dùng hết nguyên khí dồn vào đòn lúc nãy nhưng hắn vẫn còn đi được, hắn từ từ tiến lại phía Thiên An nhằm dứt điểm nàng, hắn đắc ý nói:

- Con ả khốn kiếp! Như vậy mà còn tỉnh được à? Thôi được rồi! Để ta tiễn ngươi một đoạn xuống âm phủ.

Càng lúc tên Dương Lãm càng tiến lại gần hơn tới chỗ Thiên An, lúc này nàng đã b·ị t·hương khắp toàn thân, không thể đứng dậy được nữa. Hắn ta bước tới nơi, vung chùy lên nói:

- Đi C·hết Đi!

Ngay khi chùy của Dương Lãm đập xuống, chỉ còn một thước nữa thì va vào đầu Thiên An, bỗng "xoẹt" một cái, con Pha Lê của Thiên An bay lên từ mặt đất đâm thẳng vào cổ tên Dương Lãm khiến hắn ta gục xuống tại chỗ.

Đó là con dao thứ hai của Thiên An, lúc nãy nó bị tên Dương Lãm đánh nằm dưới đất, từ nãy đến giờ nàng đã cố tình để nó ở đó nhằm khiến hắn ta quên đi nó, trong lúc Dương Lãm lơ là, Thiên An đã dùng chút sức lực cuối cùng vận khí điều khiển con dao phi vào cổ hắn một đòn chí mạng.

Sau đòn đó Thiên An cũng kiệt sức mà ngất đi, trên núi lúc này không còn ai tỉnh, phải đợi vài canh giờ sau mới có một người của Hồng Minh tỉnh dậy, tên đó cởi trói và đánh thức mọi người.

Vừa tỉnh lại, Trần Phúc thấy cảnh tượng xung quanh thì biết là vừa có một trận đánh lớn xảy ra, chàng nghe thấy có một người hô to:

- Đằng này có một cô nương! Cô ấy còn sống, mau tới giúp tôi với.

Trần Phúc tiến tới thì nhìn thấy Thiên An, chàng lại xem xét rồi nghĩ thầm: "Cô ấy b·ị t·hương nặng quá, dường như nguyên khí cũng đã cạn kiệt, phải truyền nguyên khí vào gấp nếu không sẽ m·ất m·ạng."