Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 7: Mưu Tính Đủ Đường




Chương 7: Mưu Tính Đủ Đường

Tất cả cùng ngồi xuống thì Trương Lĩnh nói:

- Mọi người đã đông đủ, tôi xin báo cáo tình hình hiện nay, vài hôm trước chúng ta có tin của đội mật thám gửi về. tên Dương Lãm đang ở đâu đó trong Thao Giang, âm mưu của hắn là nhắm vào cổ vật trong lăng mộ vua Hùng, hiện giờ chỉ còn sáu ngày nữa là diễn ra lễ giỗ tổ, chúng ta không có nhiều thời gian, chưa kể trong ngày diễn ra lễ giỗ tổ còn có Công chúa và các quan địa phương tham dự, dân chúng cũng sẽ đổ về đền Hùng rất đông, việc đảm bảo an ninh những ngày này cũng rất quan trọng, tình hình chung là như thế.

Nghe xong Trần Phúc nói:

- Bây giờ việc của chúng ta là bắt được tên Dương Lãm, còn việc an ninh hay bảo vệ Công chúa đã có quan phủ lo, chúng ta không cần bận tâm.

Đội trưởng đội hành quyết nói:

- Nếu đã xác đã định được mục tiêu thì chỉ cần biết được địa điểm, đội hành quyết sẽ xử lý ngay.

Đội trưởng đội mật thám nói:

- Hiện giờ đội mật thám đang ráo riết lùng sục bọn chúng, nhưng trước khi tìm ra bọn chúng, chúng ta cũng cần biết được thời gian bọn chúng hành động là trước, trong hay sau ngày lễ để dễ bề bảo vệ khu lăng mộ.

Thi Trí nói:

- Đội mật thám nói đúng, chưa tìm ra bọn chúng thì lăng mộ luôn là mục tiêu bảo vệ hàng đầu, đặc biệt là khoảng thời gian trước buổi lễ.

Nghe mọi người nói xong Trần Phúc chốt lại:

- Được rồi! Bây giờ đội hành quyết sẽ đến bảo vệ lăng mộ cả ngày lẫn đêm, nếu có chuyện gì bất trắc thì bắn pháo sáng để ra tín hiệu, các đội khác sẽ đến tiếp ứng. Trong lúc đó nhiệm vụ hàng đầu của các đội còn lại là tìm ra nơi ẩn náu của tên Dương Lãm. Các huynh đệ lưu ý, theo tin mật báo thì tên này vô cùng nguy hiểm, nếu bất kỳ đội nào gặp được hắn thì không được hành động lỗ mãng, phải lập tức quay về báo báo cáo địa điểm, ta sẽ trực tiếp đến xử lý hắn, mọi người đã hiểu rồi chứ?

- Đã rõ! - tất cả cùng đồng thanh

Trần Phúc nói:

- Vậy thì cuộc họp kết thúc tại đây, nếu có chuyện gì thì mọi người cứ đến trao đổi với ta.

Trần Phúc nói xong thì mọi người ra khỏi phòng, vừa xuống dưới lầu họ đã bàn tán, đội trưởng đội hành quyết nói với ba người kia và tên Thi Trí:

- Chán thật! Tại sao tôi lại phải đi canh mộ chứ? Thủ lĩnh còn đòi tự mình giải quyết tên có, đất diễn của tôi còn đâu nữa?

Đội trưởng đội giải mã nói:

- Đồ ngốc! Lăng mộ là nơi dễ gặp được tên Dương Lãm nhất, bọn chúng nhất định sẽ tới đó không lâu nữa đâu, thủ lĩnh phái đội của cậu ra đó là có ý nói đội của cậu thiện chiến nhất, còn nữa mục tiêu lần này rất nguy hiểm, nếu có bất trắc đội của cậu cũng dễ cầm cự hơn bọn tôi.

Đội trưởng đội truyền tin nói:

- Thủ lĩnh còn Trẻ mà suy nghĩ thấu đáo đấy chứ.

Thi Trí nói:

- Còn phải nói! Thủ lĩnh từng là mật thám số một của Hoàng cung khi chỉ mới mười bốn tuổi, cậu được mệnh danh là bộ não của Hồng Minh, Hồng Minh chúng ta hoạt động mà không bị chi phối bởi quan phủ và hình bộ đều là nhờ danh của thủ lĩnh đấy.

Đội trưởng đội hành quyết nói:



- Có thật không đó đại nhân? Tôi cứ thấy Thủ lĩnh có vẻ hài hước thế nào ấy, lúc sáng tôi còn thấy huynh ấy náo loạn cả một dãy đường.

Thi Trí nói:

- À cái này... thật ra ta được nghe kể lại thôi chứ ta cũng chỉ mới gặp Thủ lĩnh lần đầu như các người.

- Trời ạ!

- Nói như mình biết lắm!

-Thế cũng khoe!

Mọi người xì xào với nhau, Thi Trí lại nói tiếp:

- Thôi! Dù gì thì chúng ta cũng phải làm tốt công việc của mình, mọi người giải tán đi, ai về nhà nấy, khẩn trương, khẩn trương!

Thi Trí nói xong thì mọi người giải tán ai làm việc nấy, trong lúc đó ở trên lầu chỉ còn lại Trần Phúc và Trương Lĩnh, Trương Lĩnh nói:

- Lần này huynh định một mình đi bắt tên Dương Lãm thật sao?

Trần Phúc nói:

- Đồ ngốc! Tôi chỉ ra vẻ thôi, khi làm việc chúng ta sẽ tùy cơ hành sự.

Trương Lĩnh bật ngửa:

- Trời ạ! Vậy mà ngồi nói như đúng rồi luôn, sợ huynh thiệt chứ!

Trần Phúc bình thản đáp:

- Chắc chắn bọn chúng sẽ tới lăng mộ, việc gì phải đi đâu xa, cứ ra lăng mộ chờ chúng đến rồi sau đó tóm gọn một mẻ.

- Vậy sao không tập trung hết lực lượng ở lăng mộ mà phải phân tán ra khắp nơi như thế?

- Tập trung ở đó đông quá bọn chúng sẽ chẳng dám bén mảng tới, đội hành quyết chỉ có mười người, bọn chúng nhất định sẽ chủ quan mà xa lưới, việc cần làm là biết chính xác khi nào bọn chúng hành động, khi biết được địa điểm và thời gian chính xác, ta và huynh sẽ tới xử lý từng tên một.

- Vậy là huynh đã tính hết rồi à? Dữ vậy sao?

Trần Phúc vuốt càm cười hớn hở:

- Còn phải nói! Hè hè.

Trương Lĩnh hỏi tiếp:

- Vậy giờ làm sao biết được lúc nào bọn chúng hành động đây?

Trần Phúc ra vẻ thần bí:



- Chuyện đó... tôi cũng chưa biết!

- Trời ạ! - Trương Lĩnh té ngửa thêm lần nữa.

Trần Phúc nói:

- Mà thôi! Chuyện đó mai hẵng tính, giờ khuya rồi, đi ngủ đi!

Nói rồi cả hai đi tìm chỗ ngủ, sáng hôm sau thức dậy thì Trần Phúc và Trương lĩnh cải trang thành nông dân đi điều tra, đang đi trên phố thì Trương lĩnh hỏi Trần Phúc:

- Này Trần Phúc! Chúng ta ăn mặc như thế này rồi lại đang đi đâu đây?

Trần Phúc đáp:

- Đi mua rượu!

Trương lĩnh thắc mắc:

- Mua rượu để làm gì ông thần? Chẳng phải chúng ta đang đi điều tra sao?

- Tất nhiên mua rượu để uống rồi! Chán huynh thật! Quán rượu kìa, đi với tôi! - Trần Phúc chỉ tay vào trong quán rượu phía bên đường nói.

Nói xong cả hai vào trong quán rượu sách ra bốn bình rượu đào to tướng, Trương lĩnh vẫn thắc mắc:

- Sao mua nhiều rượu vậy? Chúng ta uống sao hết đóng này? Tửu lượng của tôi kém lắm đấy!

Trần Phúc khẩn trương nói:

- Không uống được nhiều thì đừng có uống! Mà bây giờ cứ đi theo tôi rồi huynh sẽ hiểu.

Thế là hai người họ vát bốn bình rượu lên đền Hùng, nơi đây là một ngọn núi khá cao, trên đỉnh núi là lăng mộ của vua Hùng, xung quanh thì phía tây cũng là núi cao, còn phía đông và phía nam là khu vực dân cư sinh sống, phía bắc có con sông chảy qua, đúng là địa hình dễ thủ khó công, ngày trước vua Hùng chọn nơi đây làm đất tổ âu cũng là hợp lý.

Trần Phúc và Trương Lĩnh mỗi người vát theo hai bình rượu to tướng nên phải leo nữa ngày mới tới được đỉnh núi. Lên tới đỉnh thì cả hai thở hổn hển, lúc này đội hành quyết đang ngồi ở mộ vua Hùng ăn cơm trưa. Thấy Trần Phúc lên tới, tên đội trưởng đội hành quyết ra chào hỏi:

- Khấu kiến Thủ lĩnh!

Trần Phúc trả lời:

- Ùa! Hôm qua ta có gặp huynh đúng không? Huynh tên gì thế?

- Tôi tên là Tôn Hạ.

- Ùm! Ta là Trần Phúc, tình hình trên đây ổn không?

- Mọi thứ vẫn ổn thưa Thủ lĩnh, tạm thời chưa có gì nguy hại.

- Vậy thì tốt! Ở đây ta có bốn bình rượu quý vát từ Thăng Long lên, hôm nay chúng ta không say không về.



Tên Tôn Hạ ấp úng:

- Chuyện này...

Trương lĩnh đứng kế toát mồ hôi lo lắng nói nhỏ với Trần Phúc:

- Bậy rồi đó! Chúng ta đang đi điều tra mà? Sao lại lên đây uống rượu được?

- Có gì đâu mà ngại, hai người vào đây, hôm nay cứ uống đi, say thì ngủ lại cùng Vua Hùng, tỉnh dậy lại canh gác típ cho ông ấy, sẵn tiện hôm nay kính Vua Hùng một ly luôn. Nào! Vào đây với tôi - Trần Phúc vừa kéo hai người họ vào trong vừa cười nói.

Rồi cả ba vào trong cùng các anh em khui rượu ra uống giữa trưa dưới mộ Vua Hùng, Trần Phúc sông sáo rót rượu ra kính Tôn Hạ:

- Nào! Tôi kính Tôn đại huynh một ly, tôi còn nhỏ tuổi, mong huynh chỉ giáo.

Tôn Hạ lưỡng lự đạp:

- Chuyện này... có ổn không Thủ lĩnh?

Trần Phú hồ hởi đáp:

- Không sao! Có tôi ở đây huynh không phải lo, có chuyện gì Trương lĩnh lo, đúng không Trương lĩnh? - Trần Phúc cười lớn, vừa cười chàng vừa vỗ vai Trương Lĩnh bép bép.

Trương lĩnh ngồi kế bên méo mặt đáp:

- Tôi không chắc đâu à.

Trần Phúc cau mày nói:

- Hai người rề rà quá! Đàn ông con trai gì kì vậy? Nào! Cạn đi!

- Cạn Chén! - mấy tên lính kế bên cạn chén hô to.

Trần Phúc quát:

- Thấy không? Người ta uống muốn hết một bình rồi kìa, hai người còn chờ gì nữa?

Thấy vậy Tôn Hạ nói:

- Nếu Thủ lĩnh đã nói vậy thì tôi xin cạn chén.

Trương lĩnh cũng nói:

- Vậy thì tôi cũng cạn, hôm nay không say không về.

Trần Phúc cười to nói:

- Có thế chứ! Nào! Cạn chén!

Một canh giờ sau tất cả đều say bí tỉ, bọn họ ngủ tại bên dưới mộ Vua Hùng. Lúc đó có một người từ trong bụi cây gần đó bước ra, hắn đi đến kiểm tra từng người xem có ai còn tỉnh không, sau khi chắc chắn tất cả đều mê mang, hắn đến chỗ mỏm đá nhô ra ở đỉnh núi, lấy trong người ra một cây cờ nhỏ rồi giơ lên quơ qua quơ lại mấy hồi.

Phía dưới chân núi bọn người của Dương Lãm thấy đồng bọn ra tín hiệu thì đồng loạt tiến lên núi. Ở trên đây tên thuộc hạ của Dương Lãm lôi tất cả người của Hồng Minh ra góc cây gần đó rồi dùng dây thừng trói tất cả lại.

Chỉ một canh giờ sau bọn chúng đã lên đến nơi. Tất cả có bảy tên, trên tay đều cầm xẻn và cuốc, riêng tên Dương Lãm, hắn cao lớn vạm vỡ, tay cầm cây chùy to tướng màu đen tuyền, có các gai nhọn hoắt bao phủ toàn bộ thân và đỉnh chùy, ai mà b·ị đ·ánh trúng một đòn thì có mà xịt máu.