Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 9: Cảm Xúc Của Thiên An




Chương 9: Cảm Xúc Của Thiên An

Trần Phúc ngó qua thì thấy sát tên Dương Lãm đang nằm dưới đất với cây chùy, chàng nói thầm:

- May quá! Tên này có Thần Binh!

Trần Phúc quay qua dùng tay trái chạm lên cây Chùy Khuếch Đại, chàng vận sức hút hết nguyên khí trong cây chùy ra và nén lại ở găng tay, rồi từ từ đưa tay l·ên đ·ỉnh đầu Thiên An, chàng đưa hết nguyên khí vừa hút được và thêm cả khí của mình truyền vào người Thiên An giúp nàng qua cơn nguy kịch, xong việc Trần Phúc nói:

- Để ta cõng cô ấy xuống núi, cỗ là trợ thủ của ta. Các huynh đệ rút đi! nhiệm vụ đã hoàn thành!

Nói xong cả bọn giải tán, đội hành quyết phải thủ tiêu các t·hi t·hể để tránh gây náo loạn, còn Trần Phúc cõng Thiên An và cùng Trương Lĩnh đi xuống núi. Trong lúc đang đi Trương Lĩnh hỏi:

- Nè Trần Phúc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao Thiên An lại ở đây? Còn nữa, sao chúng ta lại phải uống rượu đến say khướt như thế? Rồi sao bọn Dương Lãm lại bị tiêu diệt hết rồi? Tôi chẳng hiểu gì hết!

Trần Phúc từ từ giải thích cho Trương Lĩnh hiểu:

- Nói ra thì dày dòng, nhưng chủ yếu là tôi biết kiểu gì bọn Dương Lãm cũng ở gần lăng mộ nên ta tương kế tựu kế, giả vờ như chúng ta lơ là uống rượu, để người theo dõi lăng mộ bên phía bọn chúng nghĩ chúng ta say mèm hết rồi mà nhanh chóng lên núi đào mộ, nhưng chúng không ngờ sáng nay tôi đã viết thư nhờ Thiên An đến tiếp ứng cho chúng ta, thế là bọn chúng đã bị cô ấy xử gọn. Nhưng điều tôi không ngờ là tên Dương Lãm quá mạnh, có thể khiến Thiên An b·ị t·hương tới mức này, may mắn là cô ấy còn sống, nếu không thì Hoàng thượng sẽ lấy cái đầu của tôi mất.

Nghe xong Trương Lĩnh tái hết mặt mày:

- Đúng là chỉ có huynh mới nghĩ ra mấy trò nguy hiểm đến thế, nhưng nhờ vậy chúng ta chỉ mất có hai ngày là đã tiêu diệt được bọn chúng.

Trần Phúc cười đắc ý đáp:

- Đôi khi muốn bắt được con cá lớn phải mạo hiểm lặn sâu một chút...

***

Vài hôm sau, trong một căn phòng nhỏ, Thiên An đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra nàng tự hỏi:

- Mình vẫn còn sống sao?

Nàng chỉ nhớ lúc hạ gục được tên Dương Lãm, cơ thể nàng đau nhức vô cùng, hoàn toàn không đứng dậy nổi, rồi nàng ngủ th·iếp đi, trong lúc mê mang nàng có cảm nhận được ai đó đang truyền nguyên khí cho mình.

Rồi từ đó đến giờ nàng đã mơ nhiều giấc mơ kỳ lạ, có giấc mơ gặp lại mẹ, cũng có giấc mơ đi đến âm phủ rồi bị trả về.



Đang hỗn loạn trong dòng suy nghĩ thì có người bước vào phòng Thiên An, nàng ngó qua nhìn thì là Trần Phúc, rồi hắn ta nói với cái giọng điệu hết sức đáng ghét:

- Tưởng thế nào, sát thủ cầm dao là chém, rồi Ma Tốc Độ đồ đó, mới đánh có một tên trộm thôi mà đã nằm liệt giường rồi.

Nghe thấy những lời nói xỏ xiên của Trần Phúc, Thiên An sôi máu quát:

- Trần Phúc! Đừng để ta bắt được ngươi!

Chọc tức được Thiên An, Trần Phúc cười hả hê, rồi bỗng chàng bước tới trước giường Thiên An ngồi xuống và nghiêm mặt nói:

- Tôi xin lỗi! Đã để cô phải mạo hiểm rồi.

Thấy Trần Phúc tự nhiên nói chuyện đàng hoàng, Thiên An ngạc nhiên, giọng nói có chút mỉa mai:

- Tên đáng ghét như huynh cũng biết nói những lời này cơ à?

Trần Phúc cúi đầu, dáng vẻ hối lỗi, chàng chân thành nói nhỏ vừa đủ cả hai cùng nghe:

- Mấy hôm nay thấy cô hôn mê tôi lo lắm, tôi chỉ ước hôm trước mình không viết lá thư đó.

Thấy Trần Phúc lí nha lí nhí, Thiên An phì cười, nàng vui vẻ đáp lại:

- Đồ ngốc! Chuyện có chút xíu, ta không trách huynh đâu, với lại huynh đã truyền nguyên khí cho ta, cũng coi như cứu ta một mạng rồi.

Nghe vậy Trần Phúc ngạc nhiên, chàng thắc mắc hỏi:

- Hả? Sau cô biết tôi truyền nguyên khí cho cô?

- Khả năng hút và truyền khí, không phải Găng Bóng Tối của huynh thì là gì? - Thiên An đáp.

Bị Thiên An nói trúng, Trần Phúc chỉ biết cười trừ:

- Đúng là không qua mắt được cô, hì hì.



Thiên An nhìn Trần Phúc rồi nói:

- Huynh có biết gì không? Ta luôn ganh tị với huynh đấy.

- Ganh tị? Với tôi sao? - Trần Phúc ngạc nhiên.

Thiên An gật đầu:

- Đúng vậy! Lúc nào huynh cũng được đi bắt t·ội p·hạm, được ra ngoài, trải nghiệm bao nhiêu điều hay, còn ta lúc nào cũng chỉ ở trong Hoàng cung. Lâu rồi ta mới đánh với một đối thủ mạnh như vậy, cái cảm giác chiến đấu, cái cảm giác thập tử nhất sinh, cứ nghĩ đến là nó lại khiến ta phấn khích đến run rẩy. Huynh có biết không? Khoảnh khắc chiến thắng sau một trận chiến, với ta, nó thật tuyệt vời.

Vừa nói Thiên An vừa đưa tay lên nhìn những v·ết t·hương trên làn da trắng mịn, ánh mắt sáng rực như đang nhìn ngắm một chiến tích huy hoàng.

Nghe Thiên An nói xong, Trần Phúc cũng nhẹ lòng phần nào, mấy ngày hôm nay khi thấy cô ấy không tỉnh lại, chàng cứ tự trách mình, hôm nay coi như được gỡ bỏ muộn phiền trong lòng, chàng nói:

- Tôi cũng thấy cô rất phù hợp với Hồng Minh, đã nhiều lần tôi muốn cô đi cùng với tôi, nhưng cô là người của Hoàng thất, việc đó e là... khó thực hiện.

Thiên An thở dài, trong đôi mắt to tròn có chút buồn rầu:

- Chán thật... nhưng mà thôi, mấy hôm nay được đi hành hiệp trượng nghĩa với Trần Phúc, ta vui lắm, sao này hy vọng sẽ còn có dịp được là đồng đội của nhau - Thiên An cười tươi nói.

Nghe thấy những lời của Thiên An, Trần Phúc rưng rưng nước mắt:

- Thiên An... cô làm tôi cảm động quá.

Nói rồi Trần Phúc òa khóc chạy ra ngoài, để lại đây Thiên An phì cười với nét diễn sâu của Trần Phúc.

***

Hôm đó là lễ hội giỗ tổ Hùng Vương, Thiên An vẫn chưa khỏe hẳn nên không thể thực hiện nghi thức dâng hương được, nhưng không sao, dù gì thì cũng có các quan địa phương ở đó lo liệu.

Tối đó Trần Phúc ra trấn đi dạo, sẵn tiện hít thở tí không khí trong lành, từ lúc đến đây tới giờ, có nhiều việc diễn ra quá khiến chàng không thể yên lòng mà thưởng thức không khí lễ hội ở đây.

Đang đi lanh quanh thì Trần Phúc nhìn thấy một quán ăn khá đông đúc người, chàng định thưởng thức xem món ăn ở đây ra sao, thì vừa vào trong Trần Phúc bỗng nhìn thấy một người có thanh dao phát sáng trên người, mái tóc đen che đi một bên trán, ánh mắt sâu thẳm không đáy hiện hữu trên khuôn mặt thanh tú trán lệ, dáng người thon gọn và trang phục màu đen thướt tha. Những đặc điểm khiến Trần Phúc ấn tượng ngay từ lần đầu gặp gỡ.



Đó chính là vị cô nương tên Minh Nguyệt, nhìn thấy nàng ấy đang ngồi ở một góc phía trong quán, Trần Phúc tiến đến hỏi thăm:

- Cho hỏi... ta có thể ngồi đây được không?

Minh Nguyệt bỏ chén rượu xuống, nhìn lên thì nhận ra là Trần Phúc, nàng thoáng cười nhẹ, đôi môi hồng tựa cánh hoa đào mấp mé, làn da trắng mịn trên khuôn mặt trái xoan, vài sợi tóc đen óng ả đung đưa qua lại, một nụ cười nhỏ nhưng vô vàng vẻ đẹp lộ ra, nàng nhẹ nhàng nói:

- Cũng được!

Trần Phúc nghiêng đầu hít một hơi để cố lấy bình tĩnh trước dung nhan nghiêng nước khuynh thành này, rồi chàng ngồi xuống nói:

- Thật sự tìm cô rất khó!

Minh Nguyệt đảo mắt thoáng nghĩ một chút rồi nhìn thẳng vào Trần Phúc từ từ đáp:

- Ta thật sự không biết, có điều gì ở ta mà khiến huynh muốn gặp ta đến như vậy, chắc không phải là vì... - nói tới đây Minh Nguyệt dừng lại, nàng nghiêng đầu, miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt khinh bỉ lộ ra đầy ẩn ý.

Trần Phúc biết Minh Nguyệt muốn nói điều gì, nàng ấy vẫn xem chàng là một tên háo sắc. Vì vậy hôm nay Trần Phúc nhất quyết phải xóa bỏ cái ác cảm đó trong lòng Minh Nguyệt:

- Cô có nhớ hôm ở bờ hồ trước khi đi tôi nói gì không? Tôi đã nói rằng ơn cứu mạng tôi luôn khắc cốt ghi tâm, điều đó có nghĩa là từ hôm đó thì hình bóng của cô tôi luôn để ở trong đây - Trần Phúc chỉ vào ngực trái rồi nói tiếp - dù cho cô có nghĩ tôi là người như thế nào thì thật tâm tôi vẫn rất biết ơn cô. Và đó vẫn là lời thật lòng.

Lại một lần nữa Minh Nguyệt phải nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trần Phúc để kiểm chứng cái lời nói thật tâm kia. Và lần này ở trong đó vẫn có một cảm giác vững chãi như cũ, Minh Nguyệt khá là ưng bụng, nàng nhếch mày cười nhẹ một cái rồi nói:

- Được lắm! Ta có một cái nhìn khác rồi đấy!

- Vậy giờ có thể kết làm bằng hữu được không? - Trần Phúc lịch thiệp nói.

Minh Nguyệt bĩu môi gật đầu một cái rồi đáp:

- Không thành vấn đề - vừa nói Minh Nguyệt vừa rót hai ly rượu rồi tiếp lời - uống đi!

Ba lần gặp gỡ, đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt chủ động mời Trần Phúc, đó là một bước tiếng vô cùng lớn đối với chàng, nó đánh dấu mối quan hệ này đã đi được một chặng khá xa.

Rồi Trần Phúc cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó chàng nói:

- Thật sự, tôi không có một ý niệm nào trong đầu là sẽ đi tìm cô cả. Thế nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó tôi cứ vô tình nhìn thấy cô. Cô có nghĩ chúng ta thật sự có một cái duyên nào đó không?

Minh Nguyệt mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý, rồi nàng quay qua nhìn thẳng vào mắt Trần Phúc và nói với giọng điệu thách thức:

- Ta đố huynh có thể tìm được ta một lần nữa đấy...