Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 61: Thích Một Người




Chương 61: Thích Một Người

Trong lúc đó, Trần Phúc cũng đi lanh quanh trong Mộc trấn để xem xét tình hình. Theo như chàng thấy thì đời sống người dân ở đây khá ổn nếu so với những người ở làng Lưu Anh, rất có thể chính sách chèn ép của bọn chúng chỉ nhắm đến những người nông dân, còn về phần những ngành nghề khác có vẻ dễ thở hơn một chút.

Tuy vậy thi thoảng Trần Phúc vẫn thấy có đoàn lính đi thu lương thực, nhưng đa phần người trong trấn thì không có lúa mà phải đưa tiền cho bọn chúng.

Trong lúc đi ra rìa trấn thì Trần Phúc phát hiện ở đây có một cái kho khổng lồ, xe kéo hàng ra vô liên tục nơi này. Nhìn từ ngoài vào thì thấy các rương hàng chất đầy trong kho, đặc biệt là v·ũ k·hí đao kiếm nằm lát đát dưới sàn.

Trần Phúc đoán có lẽ nơi này là kho trung chuyển v·ũ k·hí từ trong xưởng ra đây, sau đó từ đây sẽ chuyển đi khắp các nơi khác.

Khi phát hiện cái kho đó, Trần Phúc nghi ngờ bọn này không đơn giản là hoành hành chiếm lương thực ở đây mà bọn còn đang hoạt động sản xuất và buôn bán v·ũ k·hí.

Rất có thể chuyện này có liên kết với Thế Giới Ngầm hoặc một thế lực lớn nào đó, nếu làm việc không cẩn thận rất có thể sẽ dẫn tới những hệ lụy không thể nào lường trước được.

Sau khi do thàm hết những nơi khả nghi, Trần Phúc đi vòng vòng trong trấn để tim Thiên An, nhưng khi đến một con hẻm nhỏ, chàng vô tình bắt gặp một cô nương mặc y phục màu vàng khá sang trọng đang bị ba tên nam nhân hà h·iếp, chàng chạy tới nói:

- Này mấy thê kia! Ban ngày ban mặt mà làm gì vậy hả?

Ba tên đó thấy Trần Phúc bước tới thì một tên ra nói:

- Tiểu tử! Mau biến đi! Chỗ các ông đang làm việc.

Ngay sau câu nói đó của hắn thì Trần Phúc phi thân lên đá một phát khiến hắn ta văn ra sau dính vào vách tường. Hai tên còn lại thấy vậy thì lao lên t·ấn c·ông Trần Phúc, nhưng chỉ sau vài cú đấm mấy tên đó đã bị Trần Phúc đánh tơi bời và bỏ chạy.

Cô nương kia dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen óng ả buông xỏa phía sau, phía trước có vài sợi để ngang trán, long mi hờ hững, đôi mắt nhỏ chớp chớp như muốn hút hồn người khác, cô ấy thấy Trần Phúc quá phi phàm thì trong mắt đầy ngưỡng mộ nói:

- Công tử! Đa tạ công tử đã cứu mạng! Ơn này tiện th·iếp không biết lấy gì để báo đáp, xin nguyện dân hiến tấm thân hèn này để báo đáp cho công tử.

Trần Phúc nghe xong thì choáng váng mặt mày, cô nương xinh đẹp trước mắt nguyện dân hiến tấm thân cho chàng, chàng không thể nào đành lòng từ chối được:



- Này cô nương! Xin cô nương hãy giữ tự trọng, ta tuyệt đối không phải là người dễ dàng nhận đồ của người khác. Nhưng với người xinh đẹp diễm lệ như cô nương thì ta xin miễn cưỡng nhận cái ân tình này vậy.

Nghe xong cô nương kia đau lòng nói:

- Trời ơi... không lẽ sự báo đáp của tiện th·iếp lại khiến công tử đắng đo khó xử nhiều như vậy sao? Nếu thế thì tiện th·iếp xin chọn cách khác để báo đáp, không biết tiện th·iếp có thể làm gì được cho công tử hay không? Nếu là hái sao trên trời thì tiện th·iếp xin cáo lỗi, nhưng còn những thứ trong khả năng, tiện th·iếp nhất định sẽ không thoái thác.

- Trời ơi... thật không ngờ tấm lòng của nàng dành cho ta lại dạt dào mênh mông như thế. Nếu được thì ta chỉ xin một điều, một điều hèn mọn mà chính ta cũng chẳng thể vẹn toàn.

- Công tử cứ nói, tiện th·iếp nguyện hi sinh tất cả, kể cả tấm thân này cũng chẳng xá chi mà hi sinh vì công tử.

- Được rồi! Nếu nàng đã nói như vậy thì ta xin nói ra.

- Công tử cứ nói!

- Việc là... ta đang có nhã hứng muốn uống rượu thưởng trăng thanh, không biết nàng có thể cùng ta uống một chén rượu nhạt hay không?

- Trời ơi! Cứ tưởng là việc gì, nếu như công tử muốn thì tiện th·iếp xin mời công tử về tệ xá để cùng nhâm nhi tâm sự suốt đêm nay.

- Như vậy thì quý hóa, làm sao ta có thể từ chối được chứ!

- Vậy chúng ta đi thôi công tử!

Rồi cả hai cùng đi về nhà cô nương kia, cứ tưởng cô nương này chỉ là con gái của một người bình thường nào đo trong trấn, thế nhưng điều Trần Phúc không ngờ được là cô ta lại dẫn chàng vào quan phủ.

Khi vào trong, cô bảo các gia nhân chuẩn bị đồ nhắm và rượu đào, rồi sau đó cô ấy dẫn Trần Phúc ra một gian nhà gỗ bên hồ hoa sen, cả hai vừa ngồi đó vừa nói chuyện:

- Ta vẫn chưa biết tên của cô nương? - vừa ngồi xuống Trần Phúc vừa nói.



- À! Thật thất lễ quá! Tiện th·iếp tên là Vân Nhi, không biết cao danh quý tánh của công tử là chi?

- Ta tên Trần Phúc!

Vừa nói xong thì rượu và mồi nhắm cũng ra tới, rót đầy hai ly rượu nồng rồi Vân Nhi nói:

- Công tử! Tiện th·iếp xin kính công tử một ly, uống xong ly này coi như là đã ước hẹn, mai sau sống c·hết vì nhau, không thể rời xa.

Trần Phúc thoáng ngập ngừng, thấy vậy Vân Nhi nói:

- Sao vậy công tử? Chẳng lẽ công tử còn gì vướng bận chăng?

- Lời ước hẹn ngày sau nghe mà nặng lòng quá, thân ta nay đây mai đó, chỉ sợ không thể vẹn toàn tâm ý với nàng trong ngày dài tháng rộng phía trước.

- Trời ơi... không lẽ ông trời lại đành đoạn ngăn cách đôi ta hay sao?

- Đành vậy thôi nàng à, ta xin lỗi! Dù rằng lòng đau như cắt nhưng ta vẫn không thể nào từ bỏ bản ngã của mình được, mong nàng hãy hiểu cho ta...

- Trời ơi... thật cay đắng thay... thôi được rồi! Nếu chàng đã nói như vậy thì tiện th·iếp cũng không miễn cưỡng làm chi. Chỉ xin nguyện làm đôi tri kỉ, khi nào chàng cảm thấy muốn uống rượu, hãy cứ đến tệ xá để tìm th·iếp, th·iếp sẽ luôn nghênh đón chàng bất cứ lúc nào.

- Ôi... tấm chân tình của nàng dành cho ta thật khiến ta càng thêm đau lòng, thôi thì hãy uống cho say đêm nay để quên đi nỗi sầu đi nàng ơi.

- Được! Xin kính chàng một ly, hãy uống đi chàng ơi! - đưa ly rượu lên Vân Nhi nói.

- Ta cũng xin kính nàng - uống một ngụm rượu rồi Trần Phúc nói tiếp - chẳng hay, nàng có quan hệ thế nào với quan tri huyện, tại sao lại có thể hiệu lệnh gia nô, ra vào quan phủ một cách tự nhiên như vậy?

Vân nhi mỉm cười, đôi môi còn dính một ít rượu, trong căn mọng và xin xắn vô cùng:



- Không giấu gì chàng, cha của th·iếp là quan tri huyện Đại Man.

- Ra là như vậy! Thảo nào ta nhìn thấy khí chất của nàng không như người bình thường.

- Ý công tử là sao?

- À không! Ta chỉ muốn lựa lời để nói về dung nhan diễm lệ của nàng nhưng nhất thời không biết phải nói ra như thế nào đó mà.

Nghe thấy vậy, Vân Nhi đưa tay lên che miệng cười nhẹ rồi nói:

- Đã để công tử chê cười rồi! - nàng nhìn ra hướng hồ sen rồi tiếp lời - đêm trăng thanh tịnh, hương sen nồng nàng, có người tri kỷ ngồi cùng thưởng rượu, thật khiến lòng th·iếp bâng khuâng khó tả.

Trần Phúc cũng nhìn lên trời, ánh trăng sáng kia lại làm Trần Phúc chợt nhớ đến một ánh trăng khác, ánh trăng vừa mới đây đã quyết một trận sinh tử với chàng ở trên bầu trời Thái Nguyên.

- Này Vân Nhi! Nàng có từng yêu ai bao giờ chưa?

Vân Nhi khẽ nhìn qua Trần Phúc, rồi nàng lại ngó ra hồ sen nhẹ nhàng đáp:

- Th·iếp chưa! Còn chàng?

- Ta cũng chưa, nhưng ta có thích một người, mà người đó lại muốn g·iết ta, ta cũng muốn g·iết người đó. Nàng nghĩ ta có nên tiếp tục thích người đó hay không?

Vân Nhi nghe xong thì cảm thấy khó hiểu, nàng hỏi:

- Nếu chàng đã thích người đó, vậy cớ sao lại còn muốn g·iết người đó?

Trần Phúc uống một ngụm rượu rồi trầm ngâm đáp:

- Tại vì người đó muốn lấy đi thứ quan trọng nhất của ta, thứ mà ta ngày đêm bảo vệ, một thứ quý giá hơn cả mạng sống của ta. Nếu ta không g·iết người đó thì chuyện rất tồi tệ sẽ xảy ra.

- Thế... người đó có thích chàng như cái cách chàng vừa thích vừa muốn g·iết người đó hay không?