Chương 60: Thắp Lên Ngọn Lửa Nhỏ
Thiên An vừa chạy tới vừa thét lên thế nhưng người đó vẫn cứ nhảy xuống. Không còn cách nào khác, Thiên An buộc phải kích tốc phi thân tới chụp lấy người đó giữa không trung rồi phi lên bờ. Vừa lên tới Thiên An liền quát:
- Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Có gì thì từ từ giải quyết!
- Cô phiền phức quá! Cứ để tôi c·hết đi! Cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì cả, sống thêm cũng chẳng có ích lợi gì hết - người đó vừa đấm tay xuống đất vừa dằn vặt nói.
"Bác" một cái tát thẳng vào mặt của Thiên An dành cho nam nhân kia, nàng quát lớn:
- Tự tử thì có ích lợi sao? Nam tử hán đại trượng phu, gặp bất trắc thì tìm cách giải quyết, huynh trốn chạy như vậy huynh coi mình có đáng mặt nam nhi hay không?
- Tôi có thể làm được gì đây chứ? Tôi sống quần quật làm ruộng cả ngày cũng chẳng đủ sống, lúa bán chẳng bao nhiêu tiền, lại còn bị bọn quân lính đến truy thu. Thử hỏi đường đâu để tôi sống? Là cái thế giới này nó muốn ép tôi vào đường cùng chứ thử hỏi ai mà chẳng muốn sống chứ? - người đó ngồi bệt xuống, người rung lên bần bật, vừa nói vừa rớt nước mắt.
Lại thêm một n·ạn n·hân nữa của thời thế loạn lạc, nhìn thấy cảnh này Thiên An chỉ muốn đi tìm bọn người Thánh nữ mà cho chúng một dao để thỏa lòng căm phẫn, nàng nói:
- Tất cả là do Thánh nữ đúng không? Đừng lo, tôi sẽ giúp huynh.
- Cô thì làm được gì chứ? Cả cái vùng Thất Sơn này đã chịu thua trước ả, kể cả quan phủ cũng phải phục tùng ả. Thật sự vô vọng rồi, vùng đất nghiệt ngã này, từ lâu đã chẳng thể cứu chữa nữa rồi.
- Được! Nhất định sẽ cứu được! Huynh phải tin tưởng vào ngày mai, không gì là không thể khi chúng ta chưa bỏ cuộc - Thiên An vừa nói vừa nắm lấy tay huynh đài kia để lấy lại sĩ khí.
Người đó ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm Thiên An rồi hoài nghi nói:
- Nhưng... bằng cách nào chứ?
Thiên An đứng lên nói:
- Tôi là người của Triều đình, việc xấu xa ở đây của những tên đó chúng tôi đã nắm được, giờ chúng tôi đang tập hợp lực lượng, thời cơ đến thì sẽ có thể tiêu diệt mụ Thánh nữ.
Nghe thấy người của Triều đình, một tia hi vọng lóe lên, người đó hồi hộp nói:
- Có thật là như vậy không? Nếu thế thì tôi cũng xin giúp một tay.
- Không thành vấn đề! Càng có thêm nhiều người thì càng có thêm cơ hội chiến thắng.
- Tốt quá! Để tôi về chuẩn bị, mà giờ cũng gần tối rồi, nếu cô nương không chê có thể về tệ xá dùng chén cơm nhạt.
- Được! Nếu huynh đã có lòng thì tôi cũng không khách sáo.
Rồi người đó dẫn Thiên An về nhà của mình, đó là một căn nhà lá nhỏ và xập xệ ở phía làng Lưu Anh.
Sau khi đi qua những con đường ruộng, hai bên là lúa mới trổ bông, cả hai đã đến nơi. Khi vào trong nhà thì bên trong cũng chẳng có gì ngoài mấy dụng cụ làm nông, một chiếc giường và cái bếp lửa nằm sát vách tường phía sau.
- Nhà có hơi đơn sơ, mong cô nương lượng thứ! - khi vừa vào trong thì người đó nói.
- Không sao đâu! Tôi sống nay đây mai đó quen rồi, có chỗ che mưa che nắng cũng là quá đủ với tôi - Thiên An ngồi xuống chiếc giường ở giữa nhà nói.
- Cô làm gì mà phải bôn ba khắp nơi như thế - người đó ngạc nhiên nói.
Thiên An thoàng suy nghĩ để tìm cách giải thích cho hợp lý, rồi sau một chốc nàng nói:
- À ùm... đại loại là cũng có nhiều nơi t·ội p·hạm cũng hoành hành như ở vùng này vậy, nên tôi và các cộng sự luôn phải đi khắp nơi để giải quyết vấn đề của người dân ở từng nơi một.
- Ra là vậy! Mà cô nương tên gì? - người đó vừa nhóm củi nấu cơm vừa nói.
- Tôi tên Thiên An! Còn huynh?
- Tôi tên Kim Long! Thế rồi các bạn của cô giờ đang ở đâu?
- Bọn họ đang tản ra để tìm cái gì mà Thất Sơn Tứ Hiệp gì đó, mà huynh ở đây, chắc sẽ biết về bọn họ đúng không?
Nghe thấy Thất Sơn Tứ Hiệp bỗng dưng Kim Long khựng lại, rồi chàng nói:
- Nếu là bốn người đó thì tôi cũng có biết bọn họ.
Nghe vậy Thiên An mừng rỡ nói:
- Thật không? Vậy huynh có biết những người đó hiện đang ở đâu không?
Kim Long buồn bã, huynh ấy đi ra chiếc ghế gỗ ở giữa nhà rồi ngồi gần Thiên An và nói:
- Thật ra... tôi chính là một trong số họ.
Thiên An nghe xong thì há hốc mồm, nàng hỏi:
- Cái gì? Huynh là một trong số Thất Sơn Tứ Hiệp sao?
Nàng không ngờ một người tuyệt vọng đến mức muốn kết liễu cuộc sống lại là một trong Thất Sơn Tứ Hiệp.
Thiên An không biết vì sau mà người nam nhân từng là anh hùng của Thất Sơn bây giờ lại muốn tìm đến c·ái c·hết.
- Đúng vậy! Tôi là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, hai người huynh lớn của tôi thì đã bị giam cầm, còn một người thì đi lái đò. Tôi thì làm ruộng sống qua ngày, trước đây chúng tôi từng là những người hành hiệp trượng nghĩa. Thế nhưng sau khi bọn người Thánh nữ kia đến thì đó chỉ còn là dĩ vãng.
- Tôi không hiểu điều gì lại khiến huynh suy sụp đến mức phải tìm đến c·ái c·hết? Chuyện làm nông căn bản là khá dễ sống, nếu siêng năng, tôi nghĩ là sẽ không thiếu gạo.
Nói đến đây, Kim Long lại ủ rũ, chàng cúi mặt xuống sàn để tránh ánh mắt của Thiên An:
- Cô nương nói đúng! Với sức trai trẻ của tôi thì dù bọn quan phủ có truy thu thì cũng không thể nào hết gạo.
- Vậy thì hà cớ làm sao mà đến nỗi...
Kim Long nghẹn ngào, có vẻ là khó nói, thế rồi sau một hồi, chàng cũng lên tiếng:
- Thật ra... người tôi yêu, đã bỏ tôi và đi theo làm việc cho Thánh nữ.
Thiên An lại há hốc mồm sau khi nghe Kim Long nói, nàng đáp:
- Cái gì? Là thật sao?
- Đúng vậy! Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã tình cờ gặp nàng vào một ngày m·ưa b·ão của 5 năm trước, khi cùng nhau trú mưa bên dưới bụi chuối xanh, chúng tôi đã trao nhau tín vật định tình. Thế nhưng khi tôi tham gia vào tứ hiệp và chiến đấu với ả Thánh nữ, sau khi thất bại, tôi phải trốn chui trốn nhủi, giả dạng thành nông dân để không b·ị b·ắt. Lúc đó tôi và nàng không còn liên lạc được với nhau. Bẵng đi một thời gian yên ắng, tôi đi tìm lại người yêu năm xưa ở khắp nơi. Rồi một ngày tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy nàng lúc này đã là một trong Thất Tinh Hộ Vệ làm việc dưới trướng Thánh nữ.
Thiên An nghe xong thì gật gù nói:
- Ra là như vậy, thật không ngờ người ở đây lại đi theo làm việc cho mụ ta.
- Cuộc sống trốn chui trốn nhủi, chính người mình yêu cũng đi theo phe đối địch, sống qua ngày chẳng có một ý nghĩa gì, cô nghĩ tôi nên sống để làm gì kia chứ? Thật sự nếu cô không nói cô là người của Triều đình thì có lẽ giờ này tôi đ·ã c·hết đi từ lâu rồi - Kim Long vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Thiên An cũng buồn rầu, nàng nói:
- Thật sự, tôi không thể giúp được gì cho huynh vào lúc này, tôi chỉ có thể hứa là sẽ tiêu diệt Thánh nữ, mang cuộc sống bình yên của 5 năm trước quay về cho vùng Thất Sơn này.
Đây là lần đầu tiên Thiên An nhìn thấy một người ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, nàng cũng chỉ biết nói những gì mình có thể làm chứ cũng không biết phải an ủi huynh đài ấy như thế nào.
Kim Long gạt đi dòng nước mắt và nói:
- Tôi và người dân ở đây không mong gì hơn ngoài điều đó.