Chương 62: Đột Nhập Tháp Thông Thiên
Trần Phúc lại nhìn lên ánh trăng, chàng cũng tự hỏi rằng liệu người đó có thích mình hay không.
- Ta cũng không biết nữa! Ta không cảm nhận được sát ý khi ở gần người đó, nhưng những hành động của người đó thì lại rất dứt khoát trong thời khắc ta và người đó tử chiến.
- Nếu vậy thì thật là khó xử, nhưng nếu từ một sự cảm nắng ban đầu của chàng mà có thể hóa thành tình yêu giữa cả hai bên thì cũng đáng để cố gắng, chàng hãy đánh cược một phen vào định mệnh xem sao. Nhưng nếu sau bao cố gắng mà mọi thứ chỉ dừng lại ở một phía nơi chàng thì lúc đó chàng nên dứt khoát một lần và mãi mãi.
Trần Phúc nhìn Vân Nhi ngạc nhiên, chàng nói:
- Nàng nói chuyện cứ như một người đã từng yêu vậy.
Vân Nhi lại cười rồi uống một ngụm rượu và đáp:
- Th·iếp chỉ nói lên suy nghĩ của mình mà thôi, có những chuyện ta phải làm hết sức trong khả năng trước rồi khi không thể thay đổi được thì ta mới chấp nhận kết quả, có như thế thì mới không phải hối tiếc. Mẹ th·iếp đã từng không nói chuyện với cha th·iếp trong một khoảng thời gian dài, thế nhưng cha th·iếp vẫn cố tìm cách để hòa giải với mẹ th·iếp. Sau đó mẹ và cha th·iếp đã nói chuyện lại sau khi hai người cùng nhau nấu ăn. Chàng thấy đó, nếu như cha th·iếp không kiên trì, thì có lẽ đến giờ này hai người cũng chẳng thể làm lành với nhau.
Những lời nói của Vân Nhi làm Trần Phúc hiểu ra được vài điều, chàng đáp:
- Nàng nói đúng, có lẽ ta nên thử một lần đặt cược vào duyên phận, mà nàng cứ như một người từng trải ấy nhỉ?
- Có sao? Lại để chàng chê cười rồi.
Thế là cả hai đã ngồi đó uống cho đến khi say quên lối về và đổ gục ngay trên bàn nhậu. Đến nửa đêm canh ba thì Trần Phúc tỉnh lại, trong lúc đang định bỏ đi thì chàng lại nhìn thấy một căn phòng trong phủ còn hiu hắt ánh đèn dầu.
Thế là với trực giác của một mật thám, Trần Phúc lại đó xem thử là nửa đêm còn ai làm gì trong đó mà chưa chịu ngủ. Khi lại gần thì Trần Phúc nghe thấy có hai người đang nói chuyện, một người nói:
- Vào tối mai sẽ diễn ra sự kiện Thăng Thiên của Thánh nữ, ngài ấy cần tìm năm sát người và một nữ đồng trinh còn sống để làm lễ hiến tế, ta giao cho ông phụ trách khâu chuẩn bị, nhớ kĩ việc này rất quan trọng, không được phép có sai sót gì, ông hiểu chứ?
- Được rồi, ta sẽ chuẩn bị chu toàn, ngươi cứ yên chí.
- Vậy thì tốt, ta đi đây.
Nói rồi tên đó đi ra, nghe thấy vậy Trần Phúc liền nhanh chân phi lên mái nhà nhằm t·ẩu t·hoát. Thế nhưng tên đó đã phát hiện và hô to:
- Là kẻ nào?
Vừa nói hắn vừa phi lên cao đuổi theo Trần Phúc. Ở bên này Trần Phúc ba chân bốn cẳng chạy đi, đang phi trên cao thì bỗng nhiên bầu trời phát sáng như ban ngày, quay lại nhìn thì Trần Phúc thấy tên đó phát sáng dữ dội như một mặt trời thu nhỏ và đang lao đến chỗ mình. Thấy vậy Trần Phúc há hốc mồm nói:
- Cái gì? Sao hắn giống mình vậy? Mà hình như là toàn thân hắn phát sáng chứ không phải chỉ có cánh tay như mình.
Thấy tên này phát sáng, Trần Phúc cũng dùng găng tay phát sáng lại khè hắn một phen. Hai bên đều phát sáng khiến bầu trời Mộc Trấn nửa đêm mà cứ như là ban ngày.
Rồi tên kia bỗng nhiên ngưng phát sáng, cơ thể hắn chuyển qua b·ốc c·háy, hắn lao tới Trần Phúc như một q·uả c·ầu l·ửa ở giữa không trung. Thấy vậy Trần Phúc lại há hốc mồm nói:
- C·hết tiệt! Tên này là cái gì vậy? Sao có thể bùng cháy được chứ?
Rồi Trần Phúc tắt ánh sáng, chàng bỏ chạy xuống đường và trốn vào một con hẻm nhỏ, sau đó Trần Phúc phát hắc khí toàn thân để biến bản thân đen thui hòa mình vào màn đêm đen mịt mù.
Tên đó đi xuống thì đi qua đi lại để tìm kiếm thế nhưng do trời quá tối nên hắn không thấy Trần Phúc đâu. Rồi khi tên đó đi mất Trần Phúc mới hiện ra, chàng thở hổn hển nói:
- Hú hồn! May mà mình có thuật ẩn mình thượng thừa, không là lại làm kinh động khu này rồi.
***
Trong khi đó, Huyền Trân phụ trách đi do thám khu vực đồi Di Môn. Đây là một ngọn đồi nhỏ nằm ở phía tây của vùng Thất Sơn.
Đứng từ xa nhìn lên có thể thấy một cái tháp có tám mặt to tổ bố nằm trên đỉnh đồi, nghe người trong làng bảo đó là tháp Thông Thiên, nơi bọn người Thánh nữ đang ẩn náu trong đó.
Sau khi luồn lách qua những rừng cây um tùm, Huyền Trân thấy có một đoàn người đang vác lương thực lên đồi.
Nàng bèn đến gần dùng dây leo kéo một tên đi cuối đoàn vào trong bụi và t·rấn l·ột quần áo của hắn.
Sau đó Huyền Trân giả dạng thành một người nông dân vác gạo và gia nhập vào đoàn người.
Khi lên đến tháp Thông Thiên, đoàn người được bọn lính canh dắt vào bên trong tầng một, nơi đây là một khu vực rộng lớn chất đầy gạo và lương thực, ở bên trái có một cái cầu thang nhỏ đi lên, thấy vậy Huyền Trân sau khi chất gạo lên cho đoàn người đó thì quay qua hỏi một tên lính:
- Này đại ca, có thể cho đi nhờ nhà xí tí không?
- Ùm ở bên kia kìa, mau đi đi! - tên đó chỉ qua cánh cửa hướng phía sau cầu thang nói.
- Đa tạ đại ca!
Nói rồi Huyền Trân nhanh chóng đi qua đó, nhân lúc bọn chúng không chú ý, nàng đã lén dùng dây leo để đu lên trên tầng hai. Vừa lên tới nơi chưa kịp làm gì thì nàng đã bị bọn lính canh trên này phát hiện, một tên trong chúng quát to:
- Có kẻ đột nhập! Mau bắt hắn ta lại!
Vừa nói xong thì cả đám lính trên đó lao tới t·ấn c·ông Huyền Trân khiến nàng buộc phải đu dây để bay ngược xuống lại tầng một.
Thế nhưng trong lúc định lao ra cửa chính để thoát thân thì ở phía đó, cả đám lính đã đứng chờ sẵn. Không còn cách nào khác, Huyền Trân buộc phải động thủ, nàng vận khí tung dây gai ra cào xước mặt hết đám người bọn chúng.
Cả bọn khi bị cào lăng ra ôm mặt đau đớn, thế nhưng vừa cào đám này thì đám lính khác lại lao vào khiến Huyền Trân phải cực lực chống đỡ.
Đang trong lúc hăng hái múa gai nhọn thì một tên trong số bọn chúng dường như có kiếm thuật khá tốt bay ra vung kiếm chém đứt các dây gai của Huyền Trân và đột phá vòng vây.
Ngay sau đó, hắn nhanh chống lao lên t·ấn c·ông Huyền Trân, nàng ngay lập tức tung dây leo quấn vào chân khiến hắn bổ nhào, rồi sau đó nàng liên tục quất dây leo vào người hắn khiến hắn lăng lóc kêu la thảm thiết.
Cả đám thấy đồng bọn b·ị đ·ánh thì tức giận, đồng loạt lao lên, tên cầm kiếm, tên cầm thương nhắm thẳng vào Huyền Trân. Huyền Trân lại bắn ra các dây gai, liên tiếp trói chặt hết tất cả lại và dồn bọn chúng thành một đống ngồi lóc nhóc dưới sàn.
Thấy đã bứt dây động rừng nên Huyền Trân nhanh chóng rời khỏi đó, thế nhưng khi vừa mới ra khỏi cửa tháp thì từ trên cao, hai tên bay xuống chặn đường Huyền Trân lại.
Hai tên này đều tầm tuổi hai mươi trở lên, một tên thì đầu trọc, ăn mặc như một tăng nhân, tay cầm một chiếc rìu hai lưỡi bự và công v·út sang hai bên.
Còn một tên thì dị hợm, hắn chỉ mặt một cái quần che thân, tướng đi lom khom và cầm một cây kiếm kì quái, lưỡi kiếm như bị teo lại, nó khá nhỏ và uốn éo như một khúc gỗ mục, thế nhưng hai đầu lưỡi lại trong có vẻ rất sắc bén và còn nhọn nữa, vừa nhìn vào là đã thấy bất thường.