Chương 55: Giặt Áo Ở Bờ Sông
Rồi người đó chạy ra bờ sông, phía sau là cả đám người tay cầm giáo gươm đuổi theo chém g·iết người đó.
Thấy người trước mắt quần áo te tua tơi tả, cơ thể thì đầy những v·ết t·hương, Trương Lĩnh bèn lao tới cứu lấy người đó, chàng hét lớn với lũ phía trước:
- Này mấy tên kia! Mau dừng tay lại!
Tất cả nghe thấy tiếng Trương Lĩnh thì dừng lại, một tên số bọn chúng quay qua nói:
- Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của phạm nhân trốn ngục?
- Ta không là ai cả, ta chỉ thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp. Chẳng hay người ở đằng kia đã đắc tội gì với các ngươi?
- Không là ai cả thì cút mau! Rách việc!
Tên đó hét to rồi lại quay qua truy đuổi người kia. Người kia nãy giờ cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi thấy mấy tên cầm đao đuổi tới thì cũng bỏ chạy về phía Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh thấy vậy liền tiến lên phía trước để chặn bọn người đó lại, chàng nói to:
- Xin các huynh đài hãy thủ hạ lưu tình, đừng nên dồn con người ta vào con đường cùng.
Nhìn thấy Trương Lĩnh chặn đường, tên lúc nãy lại quát:
- Đáng ghét! Cái thằng nhãi này muốn c·hết à? Giết nó!
Nghe theo hiệu lệnh của tên đó, cả đám lao lên chém tới tấp vào người Trương Lĩnh. Liên tục là những tiếng "cheng" "cheng" do kim loại v·a c·hạm phát ra. Nhìn thấy lưỡi đao chém vào người Trương Lĩnh mà không hề hấn gì, cả bọn hốt hoảng:
- Cái gì? Tên này là cái gì vậy?
- Ta là người đồng đó mà!
Nói rồi Trương Lĩnh tung Đấm Giao Long đánh tan tác hết đám người đó khiến bọn chúng chạy tán loạn vào rừng vì quá hoảng sợ.
Người đàn ông đứng phía sau ngơ ngác, chẳng thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cơ thể bằng đồng của Trương Lĩnh, huynh ấy nói:
- Đại hiệp! Đa tạ đại hiệp đã cứu mạng, ơn này thật không biết phải làm sao để báo đáp?
Trương Lĩnh quay sang nhìn thấy người đàn ông tuổi chừng trên ba mươi mà đang đắc tội với bọn hung ác, có vẻ cũng khó khăn nên chàng cũng không đòi hỏi gì nhiều:
- Ta không cần huynh báo đáp! Ta chỉ muốn hỏi con sông này sẽ chảy về đâu?
- Con sông này sao? Nó sẽ chảy vào ngôi làng phía đông kia, nếu đại hiệp đi thẳng quẹo phải thì có thể tới được nó.
- Ra là vậy! Đệ còn nhỏ tuổi, cứ gọi đệ là Trương Lĩnh, còn huynh đây là...
- Ta là Minh Hải! Rất vui được kết giao với Trương đệ.
Trương Lĩnh bước lại đóng lửa để tiếp tục hong khô đồ, vừa đi chàng vừa nói:
- Sao huynh lại bị gọi là t·ội p·hạm thế? Bọn chúng đâu giống người của quan phủ mà lại đi bắt t·ội p·hạm?
Minh hải cũng ngồi xuống cạnh đó và nói:
- Chuyện kể ra thì dài dòng, không biết Trương huynh đệ có nhã hứng để nghe hay không?
- Huynh đài cứ nói, tiểu đệ xin nghe đây!
- Bọn kia không phải là quan phủ, mà bọn chúng là những kẻ s·át n·hân.
- Kẻ s·át n·hân? Ý huynh là như thế nào? Huynh có thể nói rõ hơn được không?
- Ở nơi đây có một người tự xưng là Thánh nữ, ả ta cùng thuộc hạ của ả là những kẻ độc ác, chúng cấu kết quan phủ, hà h·iếp dân lành. Bọn ta là những người đại diện cho người dân, đứng lên chống lại bọn chúng, thế nhưng bọn ta đã b·ị đ·ánh bại vào một ngày của 5 năm trước. Rồi ta và đại huynh của ta bị giam vào nhà xưởng để làm việc khổ sai. Sáng nay ta mới vượt ngục thành công và thoát ra nhưng lại bị bọn chúng phát hiện và truy đuổi, cũng may là gặp được đệ cứu giúp.
- Lại có chuyện như thế sao? Vậy là vẫn còn đại huynh của huynh bi giam giữ? - Trương Lĩnh gật gù nói.
- Đúng vậy! Bọn ta đã bị giam suốt 5 năm trời, người dân ở đây cũng đã chịu khổ 5 năm qua. Tất cả những điều đó đều do một người tự xưng là Thánh nữ gây ra.
- Quả là không có luân thường đạo lý mà! Được rồi! Đệ sẽ giúp huynh đòi lại công đạo.
- Có thật không? - Minh Hải vừa mừng rỡ nhưng cũng chóng ủ rũ - nhưng mà ta e rằng không được đâu Trương đệ à.
- Tại sao vậy Minh huynh?
- Bọn chúng thế mạnh, người đông, với sức hèn của chúng ta thì làm được gì đâu.
- Không sao! Đệ còn bốn người huynh đệ mạnh gấp tám lần đệ nữa, Thánh nữ cỡ nào?
- Bọn chúng có bảy tên cũng mạnh kinh khủng kh·iếp luôn, đệ có bốn người sao mà đánh lại?
Câu nói của Minh Hải làm Trương Lĩnh tắt hẳn nụ cười, chàng gượng gạo nói:
- À ùm... nhưng mà đệ có niềm tin là mình sẽ thắng, huynh phải tin ở đệ!
Nhìn thấy sự quyết tâm của Trương Lĩnh, Minh Hải cũng có chút hy vọng, chàng nói:
- Được! Ta tạm tin đệ, nhưng trước tiên phải đi tìm lại mấy người huynh đệ của ta nữa, có thêm bọn họ, chúng ta sẽ có thêm tỉ lệ thắng.
- Được! Vậy thì đi thôi!
Nói rồi cả hai khẩn trương chuẩn bị lên đường, nhưng khi vừa đứng dậy thì từ phía xa xa, có một cô nương tuổi tầm ba mươi đang cầm một thao đồ đi ra bờ sông để giặt áo.
Trương Lĩnh đang loay hoay mặc đồ nên không để ý, còn Minh Hải thì thoáng nhìn qua, chàng sửng sốt khi thấy bóng dáng quen thuộc.
Rồi Minh Hải từ từ đi tới, vừa bước đi mà tim vừa đập liên hồi, chàng hồi hộp lên tiếng hỏi:
- Có phải là Ỷ Mộng đó không?
Cô nương kia nghe có người gọi tên mình thì ngoái lại nhìn, nàng sửng sốt khi người trước mắt mình là Minh Hải, tay nàng rung lên, nước mắt đã tuôn trào từ lúc nào không hay, miệng muốn nói nhưng mà quá xúc động nên nhất thời không thể mở lời, chỉ có thể cố gắng nói ra hai chữ:
- Minh Hải...
Rồi bao niềm thương nỗi nhớ chất chứa suốt 5 năm trời, cả hai ôm chặt lấy nhau, nước mắt tuôn trào trong buổi tương phùng.
- Ỷ Mộng! Đúng là nàng rồi! Trời ơi! Ta cứ tưởng đời này sẽ vĩnh viễn không được gặp lại nàng - siết chặt cơ thể mềm mại của Ỷ Mộng trong vòng tay, Minh Hải nói.
- Trời ơi... từ cái buổi chiều hôm đó, ngày nào th·iếp cũng giặc áo ở bờ sông, 5 năm qua, không một giây phút nào là th·iếp không nhớ về chàng. Ngày nghe tin chàng thất trận, lòng th·iếp quặn thắt từng cơn vì cứ ngỡ là chàng đã vĩnh viễn không còn ở trên cõi đời này nữa - Ỷ Mộng nói trong dòng nước mắt.
- Hôm đó... khi b·ị đ·ánh bại, ta đã b·ị b·ắt giam ở trong ngục tù, thấm thoát đến nay cũng đã 5 năm ròng rã, thật không ngờ nàng vẫn còn giặc áo ở bờ sông.
- Kỉ niệm xưa trên bến con đò đã chất chứa trong lòng như nước biển mênh mông. Tâm trí th·iếp dù không muốn nhưng chân vẫn cứ bất giác đi ra đây. Có những đêm giật mình thức giấc, lại cứ lôi áo ra mà ngồi nhớ nhung - Ỷ Mộng vừa ngồi xuống lấy chiếc áo của Minh Hải trong thao đồ lên vừa nói.
Nhìn thấy chiếc áo năm xưa của mình mà giờ đây Ỷ Mộng vẫn còn giữ, Minh Hải vừa xúc động vừa xót xa:
- Trời ơi... nỗi đau của nàng có lẽ đã vượt lên trên cả những dày vò thể xác mà ta phải chịu. Thật nghiệt ngã cho đôi ta khi mà thế sự đã khiến tình yêu hóa thành những đau thương vô bờ bến.
Gạt đi dòng nước mắt đang chảy trên gò má cả hai, Ỷ Mộng nói:
- Không sao rồi! Bây giờ huynh đã thoát ra, chúng ta đã tương phùng. Ngày tháng sắp tới sẽ là những hạnh phúc của chúng mình.
Nhìn thấy ánh mắt hi vọng của Ỷ Mộng, Minh Hải thoáng chần chừ rồi cũng quyết định nói:
- Bây giờ thì chưa thể hoàn toàn hạnh phúc đâu Ỷ Mộng à.
- Tại sao vậy? Chẳng phải chàng đã thoát ra rồi sau? Tại sao chúng ta không thể sống một cuộc sống như mình mơ ước chứ?
- Thánh nữ vẫn còn sống, một cuộc sống bình yên sẽ chẳng thể nào có được nếu chưa thể đuổi cổ bọn người đó ra khỏi vùng Thất Sơn này.