Chương 56: Lục Tinh Ngọc Tuyền
Ỷ mộng vừa mới ngưng khóc đó, thế nhưng bây giờ lại bắt đầu rưng rưng:
- Chẳng lẻ chàng lại muốn đối đầu với Thánh nữ nữa sao? Hậu quả khi chống lại mụ ta ra sao chẳng lẻ chàng không biết? Sự h·ành h·ạ về thể sát suốt 5 năm qua chẳng lẽ vẫn chưa đủ với chàng? Chẳng lẻ chàng lại muốn chúng ta vừa gặp rồi lại phải xa nhau tiếp hay sao?
Nghe những lời Ỷ Mộng nói làm Minh Hải chỉ biết c·hết lặng, chàng không trả lời mà chỉ đứng im, thấy vậy Ỷ Mộng nói tiếp:
- Hãy chấp nhận đi chàng, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, chỉ cần gom lúa và lương thực đưa cho quân lính đúng kỳ hạn là chúng ta sẽ được yên ổn thôi.
Nghe thấy quân lính là lòng Minh Hải lại thắt lại, những gì bọn chúng đã làm với người dân thật sự khiến chàng không thể sống dưới sự cai quản của bọn chúng, chàng nói:
- Không được đâu Mộng th·iếp à! Thứ mình vất vả làm ra mà phải đem dâng cho kẻ khác, sống như vậy thì có vui vẻ gì chứ? Chưa kể đại huynh của huynh vẫn còn bị giam ở trong xưởng, nàng không biết sống ở trong đó kinh khủng như thế nào đâu. Bây giờ ta sẽ cùng các huynh đài này tiến hành đánh đuổi bọn xấu xa đó ra khỏi Thất Sơn. Nàng cứ yên tâm chờ ta ở đây, khi nào việc hoàng thành ta sẽ quay về tìm nàng - nói rồi Minh Hải quay qua nói với Trương Lĩnh - đi thôi Trương huynh đệ.
Trương Lĩnh từ nãy giờ ở bên này nghe những lời hai người họ nói thì cũng bùng lên ngọn lửa quyết tâm cứu giúp nơi này để không phải có cảnh người đi kẻ ở tiếp tục diễn ra.
Rồi Trương Lĩnh cùng Minh Hải bỏ đi, để Ỷ Mộng ở đây chỉ biết thốt lên hai từ:
- Minh Hải...
***
Ở trên tầng sáu của tháp Thông Thiên, bên trong một ngôi chính điện, có một người phụ nữ tuổi tầm ba mươi, mặc áo bào màu đỏ đang ngồi chễm chệ trên một cái ghế tựa bằng gỗ đỏ chạm khắc tinh xảo.
Đứng phía dưới là bảy người gồm hai nữ, năm nam xếp hàng hai bên. Rồi bỗng có một tên thuộc hạ bước vào nói:
- Báo! Một tên trong Thất Sơn Tứ hiệp đã vượt ngục, sau đó lính canh đã đuổi theo nhưng bỗng có một tên tự xưng là người đồng nhảy ra cứu hắn.
Người phụ nữ đó khẽ chau mày rồi nói:
- Người đồng sao? Hắn trông như thế nào?
- Bẫm lúc đó hắn chỉ mặt có cái quần che thân, toàn thân hắn có các hoa văn màu đen kì lạ.
Người phụ nữ đó vẫy tay bảo lên lính lui đi rồi đứng dậy bước đi ra ngoài nói:
- Ngọc Tuyền đi theo ta!
***
Ở bên ngoài bờ sông, vừa đi Trương Lĩnh vừa nói với Minh Hải:
- Chúng ta đi mà bỏ Ỷ Mộng tỷ lại như vầy có ổn không Minh huynh?
- Không sao đâu! Nàng ấy có thể tự lo được cho bản thân, việc chúng ta cần làm lúc này là sớm tìm ra những người huynh đệ đang bị thất lạc ở khắp mọi nơi về.
Khi chạy ra khỏi cánh rừng, hiện ra ở hướng xa xa bên tay trái hai người là một nhà xưởng lớn, xa hơn về hướng tây bắc là một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh đồi là một cái tháp cao nhô lên giữa đỉnh đồi, thấy vậy Trương Lĩnh nói:
- Cái nhà lớn phía xa kia có phải là xưởng giam giữ tù nhân mà huynh nói không? Còn ngọn đồi có cái tháp tô bên đó là gì vậy?
- Đúng rồi đó là xưởng sản xuất v·ũ k·hí của bọn chúng đó, phía trên kia là đồi Di Môn, cái tháp đó là tháp Thông Thiên, bọn huynh đã từng b·ị đ·ánh bại bởi người của Thánh nữ ở dưới chân ngọn đồi đó.
- Ra là vậy! Mà bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Trước mặt bọn họ là ba hướng đi, đi về bên trái thì sẽ tới nhà xưởng, ở giữa sẽ tới Mộc Trấn, còn bên phải sẽ đi về hướng làng Lưu Anh.
- Huynh hơi đói rồi, hay là chúng ta vào trấn tìm gì ăn trước đi.
Rồi cả hai người họ cứ đi thẳng và vào Mộc Trấn. Ở trong trấn các ngôi nhà có vẻ khang trang và đông đúc hơn trong làng Lưu Anh.
Hai người họ đi một hồi thì thấy một quán ăn nhỏ bên đường. Vào trong cả hai gọi vài món rồi ngồi nhâm nhi, trong lúc đang ăn thì bỗng nhiên có một nữ nhân dẫn theo mấy chục người tay cầm đao kiếm đi vào trấn.
Đi từ xa bọn chúng đã nhận ra hai người họ, cô nương kia bước đến trước bàn ăn của Trương Lĩnh và Minh Hải nói:
- Tội phạm trốn ngục mà coi bộ thảnh thơi quá nhỉ!
Hai người bọn họ ngước lên nhìn thì thấy một nữ nhân trẻ tuổi, mặc y phục màu vàng đất, trên cổ có một sợi dây chuyền vàng đính một viên ngọc cũng màu vàng ánh bóng. Trương Lĩnh quay qua hỏi nhỏ với Minh Hải:
- Cô ta là ai vậy?
Minh Hải nhìn thấy nữ nhân phía trước thoáng chau mày rồi đáp:
- Cô ta là một trong Thất Tinh Hộ Vệ dưới trướng Thánh nữ, Lục Tinh Ngọc Tuyền. Cô ta rất lợi hại, tuyệt đối không được xem thường.
Rồi hai người họ đứng lên, Trương Lĩnh đáp:
- Vị cô nương này, không biết cô tìm bọn ta có việc gì?
- Không có gì! Chỉ là muốn lấy cái đầu hai ngươi về để tế cho thần linh - Ngọc Tuyền khẳng khái đáp.
Người dân xung quanh thấy sắp có biến, bọn họ liền bỏ chạy tán loạn, chẳng mấy chốc chỉ còn lại đám người mới đến và hai người Trương Lĩnh, Minh Hải.
- Ta cũng đang định đi tìm các ngươi đây! Nếu đã hữu duyên thì lên đi!
Vừa nói Trương Lĩnh vừa kích hoạt trạng thái chiến đấu khiến cơ thể phát sáng dữ dội. Ngọc Tuyền ở bên đây thấy thế phấn khích nói:
- Màu vàng đậm đó! Để ta xem ngươi tới đâu! Đạn Thạch!
Vừa nói cô ta vừa vận khí vào dây chuyền, mặt dây chuyền phát ra ánh sáng màu vàng ánh kim rồi bắn ra hàng loạt viên đá nhỏ sắt lẹm bay thẳng về phía hai người họ.
Minh Hải nhanh chóng phi thân về phía xa tránh né, còn Trương Lĩnh thì đứng tại chỗ dùng chân tung cước liên tục đá văn hết các viên đá bay tới.
Khi loạt đạn đã kết thúc, Trương Lĩnh ngay lập tức phi lên cao cung cước nhắm thẳng mặt Ngọc Tuyền mà đá. Ngọc Tuyền bình tĩnh đứng im vận khí hô to:
- Thiên Thạch!
Ngay lập tức từ trong người cô ta một viên thiên thạch to khoảng hai thước, bên trong là đá, bên ngoài bọc lửa đỏ bay ra hướng thẳng về phía Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh nhìn thấy một viên thiên thạch đột ngột xuất hiện thì vội thu cước nhào lộn tám vòng trên không tránh né.
Viên thiên thạch bay ra phía sau và rơi xuống một ngôi nhà gần đó khiến tiếng la hoảng hốt của người dân ý ới phát ra từ đằng xa.
- Cái quái gì vậy? Hô biến ra đá sao? - Trương Lĩnh vừa tiếp đất thì nói.
- Không phải là đá mà là thiên thạch! - Ngọc Tuyền bước tới nói - Dây Chuyền Thiên Thạch của ta là Thần Binh có thể điều khiển được sức mạnh của thiên thạch, một loại đá chỉ có ở trên bầu trời xa xôi.
- Cũng thú vị đó! Để ta coi thiên thạch của cô cỡ nào? Giao Long Chỉ!
Vừa nói Trương Lĩnh vừa vận khí vào ngón tay bắn ra một tia khí màu vàng đồng hướng thẳng về phía Ngọc Tuyền.
Ngọc Tuyền bình thản tạo ra thêm một viên thiên thạch nữa bay ra ứng chiến. Chỉ ấn của Trương Lĩnh đâm vào thiên thạch nhưng chỉ làm thủng một lỗ nhỏ trên bề mặt tảng đá rồi tan biến.
Viên thiên thạch vẫn tiếp tục băng băng bay thẳng về phía Trương Lĩnh, thấy vậy Trương Lĩnh nói thầm:
- Đáng ghét! Quả nhiên là vẫn còn thiếu uy lực.
Vừa nói chàng vừa phi thân lên trên không trung tránh né. Viên thiên thạch bay ra phía mặt đường rồi dừng lại. Ở bên này, Ngọc Tuyền vận khí tung ra chiêu Mưa Thiên Thạch.
Ngay lập tức từ trên trời xuất hiện hàng trăm viên thiên thạch như lúc nãy rơi xuống đầu Trương Lĩnh.