Chương 54: Tình Hình Ở Thất Sơn
Hai người kia đang cười khúc khích mà nghe Thiên An đụng tới dao kéo thì cũng tắt hẳn nụ cười.
Ngay lúc đó có một đoàn lính của quan phủ đi qua, chúng vào ngôi nhà đối diện gần đó rồi đá mạnh vào cửa nhà quát lớn:
- Nhà này gạo đâu?
Người chủ nhà lom khom khiên bao gạo ra đưa cho tên lính, hắn nhận bao gạo rồi đạp ông chủ nhà một cái vào bụng khiến ông ta ngã ngửa và nói:
- Lần sau để gạo phía trước cho nhanh gọn nha ông già.
Ở bên này, nhìn thấy cảnh đó Thiên An nóng mắt định lao qua nhưng Trần Phúc ngăn nàng lại:
- Để xem như nào đã!
Rồi tên lính vát bao gạo ra ngoài, hắn ném nó lên một cái xe kéo cũng đang chất rất nhiều bao gạo như vậy bên trên. Rồi tên lính đó lại quay qua đi vào nhà của Hồng Bảo quát lớn với nhóm Trần Phúc đang đứng:
- Gạo đâu bọn nhóc?
Thiên An lúc này máu nóng đã dồn lên tới não, Lâm Phong và Trần Phúc người phải bịt miệng, người phải ôm tay, ôm chân nhằm giữ không cho nàng manh động.
Trong lúc cơn nóng giận của Thiên An chuẩn bị nổ tung thì bỗng từ trong nhà Hồng Bảo chạy ra nói với tên lính:
- Nhà tôi không trồng lúa ạ, tôi còn nhiêu đây mong quan gia nhận giúp ạ - vừa nói Hồng Bảo vừa lúi húi móc tiền đưa cho tên lính.
Tên lính cầm tiền lên đếm rồi gật đầu nói:
- Ùm... được đó!
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi, ở trong này Trần Phúc và Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm buông Thiên An ra, miệng nàng vừa được thả ra thì đã quát lớn:
- Hai người làm gì vậy? Sao lại cản tôi?
- Không cản cô thì lại để cô đâm người ta à? - Trần Phúc thở hổn hển nói.
- Đáng ghét! Huynh có thấy mấy tên đó vừa làm gì không?
- Bình tĩnh đi tỷ, phải tìm hiểu ngọn ngành trước đã - Lâm Phong nói.
Mọi người khuyên ngăn một hồi thì Thiên An cũng bình tĩnh lại, rồi Trần Phúc quay qua Hồng Bảo hỏi:
- Chuyện người của quan phủ thu gạo này là sao vậy Hồng huynh? Lúc nãy đệ còn thấy bọn chúng đánh người nữa.
Lúc này Huyền Trân cũng từ trong nhà bước ra, Hồng Bảo có vẻ bùi ngùi, huynh ấy thở dài rồi ngồi xuống thềm nhà nói:
- Chuyện dài dòng, chẳng biết phải nói từ đâu nữa...
Nhìn thấy Hồng huynh buồn bã, Huyền Trân ngồi xuống nói:
- Huynh có thể kể tường tận những gì đã xảy được không? Biết đâu bọn muội có thể giúp được mọi người.
Nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của bốn người, Hồng Bảo cũng bắt đầu trải lòng:
- Lúc trước vùng Thất Sơn này là một nơi tươi đẹp, cuộc sống của con người nơi đây luôn tràn ngập sự vui tươi và hạnh phúc. Những bỗng một ngày của 5 năm trước, có một đám người từ phía bắc đi tới, người đứng đầu của bọn chúng tự xưng là Thánh nữ, cô ta có bảy tên thân tín gọi là Thất Tinh Hộ Vệ. Bọn chúng rất lợi hại, ra tay với người của quan phủ và ép bọn họ cùng toàn thể người dân ở đây phải phục tùng Thánh nữ, ai chống lại sẽ bị bọn chúng trừ khử một cách thẳng tay. Từ đó bọn chúng ra sức bóc lột người dân ở nơi này, bọn chúng cho xây xưởng rèn v·ũ k·hí và ép người dân vào đó làm việc, chúng còn cho xây dựng tháp Thông Thiên để cho Thánh nữ ở đó cùng bọn thuộc hạ. Và bọn chúng còn ép người dân ở đây phải cống nạp lương thực để tỏa lòng thành với Thánh nữ. Đó cũng là lý do có lính đi thu gom lúa gạo về quan phủ rồi lại đem ra tháp Thông Thiên để dân lên Thánh Nữ.
- Tại sao quan phủ hay người dân lại không báo việc này lên Triều đình mà để bọn chúng lộng hành như vậy? - Trần Phúc nói.
- Quan phủ ngoài mặt là bị bọn chúng chèn ép thế nhưng bên trong lại cấu kết ăn chia quyền lợi với bọn chúng nên từ lâu người dân ở đây cũng đã không còn tin vào quan phủ. Còn người dân thì ở trong cái nơi thâm sơn cùng cốc này thì biết đi đâu để báo với Triều đình? Họ quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm ra được chút ít là lại bị bọn quan phủ c·ướp đi. Ngay cả tôi chèo ghe quanh năm cũng chỉ đủ sống thôi thóp qua ngày.
- Người dân có vùng lên không Hồng huynh? - Huyền Trân nói.
- Tất cả những vụ chống phá đều bị bọn chúng đánh tan và đem người chống cự giam vào xưởng cho làm việc khổ sai. Năm đó ta cùng ba người huynh đệ hợp thành Thất Sơn Tứ Hiệp để đánh vào tháp Thông Thiên, thế nhưng cũng không thể thắng nổi bọn thủ hạ của Thánh nữ. Cuối cùng hai đại huynh của ta thì bị giam trong xưởng, một tiểu đệ của ta thì lưu lạc ở đâu không biết, còn mình ta thì ẩn cư ở đây làm nghề lái ghe sống qua ngày.
Nghe xong thì cả bọn gật gù, Thiên An thì hậm hực nói:
- Giờ đã biết rõ sự tình rồi, để ta đi được chưa?
- Chưa! Bọn chúng có nhiều người, chúng ta chỉ có vài người, Trương Lĩnh giờ vẫn chưa thấy đâu, chưa thể manh động được.
- Cứ chưa chưa! Làm ăn rề rà quá trời, quá đất luôn ý! - Thiên An bực dọc bỏ ra một góc ngồi khoanh tay xị mặt.
Thấy vậy Hồng Bảo ngơ ngác hỏi:
- Các đệ định làm gì? Không lẽ các đệ định chống lại bọn chúng à? Ta khuyên là các đệ đừng nên đâm đầu vào chỗ c·hết, bọn chúng rất mạnh, bọn huynh đều sở hữu v·ũ k·hí Thần Binh nhưng vẫn không thể nào đánh bại được các thủ hạ của Thánh nữ.
- Huynh yên tâm, bọn đệ cũng có Thần Binh, bọn đệ đều không phải những người bình thường đâu - vừa nói Trần Phúc vừa vận khí vào Găng Ánh Sáng để nó phát sáng cho Hồng Bảo xem.
- Có Thần Binh mà cứ chần chừ thì cũng như đồ bỏ! - Thiên An quay sang quát lớn.
Nghe xong cả bọn méo mặt với độ ngang tàng của Thiên An, rồi Huyền Trân nói:
- Nhưng tôi thấy theo lời kể của Hồng huynh thì thật sự lực lượng hai bên đang quá chênh lệch, nếu được thì có thể tìm lại ba người huynh đệ của Hồng huynh cộng thêm Trương Lĩnh nữa thì có lẽ bên ta sẽ ổn hơn.
- Nói về những người đó thì khá khó, hai người bị giam thì không biết giờ còn sống không, người còn lại thì cũng không có tung tích gì - Hồng Bảo nói.
Suy nghĩ một chóc thì Trần Phúc nói:
- Nếu vậy thì giờ cứ chia nhau ra đi tìm từng người trước, vừa tìm người vừa xem xét tình hình, bọn đệ cần nhiều thông tin hơn về nơi này để có thể lên kế hoạch rõ ràng, huynh có thể cho bọn đệ biết ở đây gồm có nơi nào với nơi nào không ạ.
- Um... để xem, phía bắc thì có một dinh trấn gọi là Mộc trấn, phía tây thì có đồi Di Môn, ở nơi đó có tháp Thông Thiên, phía nam gần chỗ con sông chúng ta lật ghe thì có xưởng sản xuất v·ũ k·hí, còn ở phía đông này là làng Lưu Anh.
- Vậy giờ chúng ta chia nhau ra để tìm người cũng sẵn thám thính tình hình luôn nha...
Trần Phúc đang nói thì Thiên An cắt ngang:
- Ai đi đâu thì đi đi! Tôi là tôi đến quan phủ á!
Cả bọn méo mặt, Trần Phúc lại nói tiếp:
- Được rồi! Vậy tôi sẽ cùng Thiên An chia nhau ra vào trấn, Huyền Trân thì đến phía tây, Lâm Phong thì đến phía nam, còn Hồng huynh thông thuộc đường đi thì huynh có thể đi đâu cũng được. Một lát nữa khi ăn xong chúng ta sẽ khởi hành, đến trưa hôm sau thì quay về đây họp mặt, mọi người thấy sao?
- Nhất trí! - cả bọn đồng thanh.
***
Trong lúc đó, Trương Lĩnh bị trôi dạt qua bên bờ bên kia của sông Lôi Ô. Chàng lê lết lên bờ, sau đó tìm vài cành cây khô vào nhóm lửa hong khô quần áo.
Đang trong lúc trên người chỉ có mỗi cái quần để che thân thì bỗng Trương Lĩnh nghe thấy có tiếng của một đám người đang hô hào đuổi theo một người nào đó ở trong cánh rừng bên cạnh.
- Đứng lại! Đứng lại!