Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 48: Quyết Phải Tử Chiến




Chương 48: Quyết Phải Tử Chiến

Trương Lĩnh cầm cây củi, dụi vào đống lửa nói:

- Thật ra trước đây tôi cũng giống như cô, cũng chỉ cô độc... có một mình.

- Người thân của huynh đâu? - Huyền Trân ngạc nhiên hỏi.

- Họ bị người ta g·iết khi tôi lên tám, tất cả người thân, trong một đêm không còn một ai sống sót - Trương Lĩnh nhìn lên trời, cố nén sự xúc động vào trong.

Huyền Trân bàng hoàng khi nghe những lời Trương Lĩnh nói:

- Lúc đó hẵng rất khó khăn để vượt qua.

- Phải! Tôi không biết chính xác h·ung t·hủ là ai. Tôi cứ lang thang khắp đầu đường xó chợ, rồi tôi trở thành một tên côn đồ, chìm sâu vào trong hận thù. Kể cả cho đến bây giờ khi cuộc sống đã tốt hơn tôi vẫn vậy, vẫn còn đầy ắp sự hận thù tận sâu trong đáy lòng.

- Tôi hiểu điều đó! - Huyền Trân nói với một sự thấu hiểu vì chính nàng cũng có những thù hận khó hóa giải - nhưng tôi thắc mắc làm cách nào mà từ một tên côn đồ lúc đó mà huynh trở thành người của Triều đình như bây giờ?

- Đó là nhờ Trần Phúc, lúc trước tôi và huynh ấy từng là đối thủ, nhưng sau những cuộc đấu, chúng tôi dần hiểu nhau hơn. Huynh ấy đã lôi tôi ra từ trong vũng lầy, trao cho tôi một cơ hội để làm lại cuộc đời, giúp tôi biết được chính nghĩa thật sự là như thế nào.

- Giờ thì tôi đã hiểu tại sao hai người lại thân thiết đến vậy.

- Trước đó huynh ấy là người thân duy nhất của tôi, giờ thì mọi người trong nhóm đều là người thân của tôi - Trương Lĩnh cười nói.

- Tôi cũng vậy! Rất vui vì là một phần của nhóm này - Huyền Trân cũng cười tươi nói.

- Cũng khuya rồi! Đi ngủ thôi!

- Ùm!



Rồi tối hôm đó, cả hai đã có một giấc ngủ thật ngon bên trong vòm cây...

***

Còn bên phía Trần Phúc, chàng b·ị đ·ánh bay đến ngôi làng nhỏ phía gần ngọn núi lúc trưa họ đã leo lên.

May mắn rơi xuống một đống rơm ngoài đồng ruộng nên còn giữ được mạng, nếu không là đi đầu thai luôn rồi, quả là một trải nghiệm không đáng có đối với Trần Phúc.

Bơ vơ giữa nơi đồng không mông quạnh, Trần Phúc mò đường đi vào trong làng để tìm đồ ăn.

Lúc này cũng đã gần chiều, người dân cũng bắt đầu về nhà sau một ngày làm việc trên nương rẫy.

Đang bước đi dưới con đường làng, chàng bỗng ngửi thấy có mùi thịt nướng từ phía xa xa.

Khi đi đến gần thì Trần Phúc nhìn thấy có một quán nhỏ bán gà nướng nghi ngút khói ở phía trước.

Chỉ mong có thế chàng vào gọi ngay một con gà to nhất ra ngồi nhâm nhi với một ít rượu hồng đào lúc sáng Lâm Phong đưa cho.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ một màu đỏ thẫm, phía xa xa là cảnh núi rừng trùng điệp, Trần Phúc vừa ngồi thưởng thức gà nướng vừa uống rượu rồi ngắm nhìn cảnh sắc Đại Việt trong buổi chiều tà.

Rồi khi ánh trăng dần ló dạng, Trần Phúc đã say khướt và đổ gục trên bàn từ lúc nào không hay, và thế là chàng cứ nằm đó cho đến sáng, chẳng hay biết gì về chuyện thế sự xung quanh.

***

Ở một diễn biến khác, Thiên An và Lâm Phong b·ị đ·ánh bay sang một ngọn núi khác cách khu rừng phách tím không xa. Vừa rơi từ đỉnh ngọn cây xuống, Lâm Phong liền nhăn mặt:



- Ôi cái lưng của tôi, lần thứ hai trong ngày rồi. Cứu tôi! Trời ơi! Cứu tôi!

Thiên An cũng đu cành cây xuống, mặt đùng đùng sát khí nói:

- Đáng ghét! Ta phải quay lại đó, ta không tin là ta không đánh lại thằng cha bụng bự đó.

Nghe xong Lâm Phong vội nếu tay Thiên An lại kêu la:

- Đệ lạy tỷ! Bỏ đi mà làm người, hôm nay bay hai lần lên trời như vầy là quá đủ rồi, đừng cố thêm nữa, đệ cầu xin tỷ đó! Trời ơi!

- Không được! Không thể để hắn lọng hành như vậy được, nếu hôm nay chúng ta không trừ khử hắn thì người dân ở đây sẽ còn bị hắn ức h·iếp thêm nữa.

- Vấn đề là chúng ta đánh không lại hắn, tỷ hiểu không?

- Bỏ tỷ ra! Dù có c·hết ở đây hôm nay tỷ cũng phải đánh bại được hắn, đừng có cảng tỷ! - vừa nói Thiên an vừa gạt tay Lâm Phong ra và đi về hướng rừng phách tím.

Đứng trước quyết tâm không bỏ cuộc của Thiên An, Lâm Phong cũng chẳng còn cách nào khác, đã đâm lao thì phải theo lao, chàng vội vã đuổi theo Thiên An.

- Được! C·hết thì cùng c·hết, dù sao thì c·hết vinh vẫn hơn sống nhục!

Thế là cả hai hùng hùng hổ hổ băng qua núi để đi tìm tên Mạc Thiên Nhãn. Đi đến khi mặt trời xuống núi, hai người họ cũng tới nơi. Vừa mới đến, Thiên An đứng trước ngôi nhà gỗ hô to:

- Tên gấu bụng bự đáng ghét! Mau ra đây tiếp chiêu với bọn ta!

Dù đã xác định chơi tới với Mạc Thiên Nhãn nhưng Lâm Phong đứng kế bên cũng phải rén ngang với độ hổ báo của Thiên An, chàng nghĩ bụng: "Không biết Công chúa tỷ tỷ ăn cái giống gì mà hăng quá vậy không biết?"

Tên Mạc Thiên Nhãn đang ngồi ăn cơm phía sau nhà thì nghe thấy giọng con ả vừa đâm mình lúc trưa, v·ết t·hương lại đau nhức khó chịu vô cùng. Hắn phi một phát từ dưới ra phía trước sân miệng hô to:

- Khá khen cho mi, dám vát sát đến đây một lần nữa, hôm nay ta không cho người biết thế nào là lễ độ thì không được mà.



Không cần quá nhiều lời khi cả hai đã chạm mặt nhau hai lần trong một ngày. Vừa phi ra, Mạc Thiên Nhãn đã chuyển sang dạng gấu để lao lên t·ấn c·ông Thiên An và Lâm Phong.

Đến nước này, Lâm Phong cũng tham chiến vì biết rằng nếu chỉ một mình Thiên An đấu với hắn ta thì khả năng lại bay đi xa là rất cao.

Chàng rút cây Gậy Lang Vương ra, tụ khí và biến hình thành một con sói xám hung tợn với nanh vuốt sắt nhọn, đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ thể hiện sự khát máu, trong hung hãn và đáng sợ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài hiền hòa của chàng lúc ở dạng người.

Có điều kích thước của Lâm Phong lúc này khá khiêm tốn, chiều cao cỡ khoảng nửa trượng, dài khoảng một trượng khi tính luôn chiếc đuôi công vuốt phía sau, nếu đem so với dạng gấu trúc của Mạc Thiên Nhãn thì chỉ to bằng một nửa.

Rõ ràng lời chàng nói lúc trưa về việc một mình chàng thì không đánh lại hắn ta hoàn toàn là sự thật.

Thấy vậy Mạc Thiên Nhãn vừa phi lên trời vừa nói:

- Lại là chú cún bé bỏng này à? Tới đây với ta nào!

Sau câu nói thì Mạc Thiên Nhãn nhảy thẳng xuống vị trí của Thiên An và Lâm Phong tung chiêu Đại Dư Chấn một lần nữa nhằm kết liễu sớm hai đối thủ phiền phức. Thấy vậy Lâm Phong quay qua nói với Thiên An:

- Leo lên lưng đệ đi!

Ngay khi Thiên An đã phi lên lưng Lâm Phong, chàng nhún chân phóng một phát bay lên cao mười tám thước tránh né đòn t·ấn c·ông của Mạc Thiên Nhãn.

Mạc Thiên Nhãn lại đâm xuống và tạo ra một hố sâu khác trên mặt sân. Nhân cơ hội Mạc Thiên Nhãn đang ở dưới đó, Thiên An phi ra tung chiêu Mưa Pha Lê nhắm thẳng xuống miệng hố xấu.

Những tưởng Mạc Thiên Nhãn sẽ bị hàng loạt mãnh pha lê đâm xuyên qua người dưới hố nhưng không, hắn nhanh chóng tung một đòn Thần Thú Chưởng đẩy toàn bộ mãnh pha lê của Thiên An bay ngược lên trên không khiến chúng văn tung tóe khắp nơi.

Sau đó Mạc Thiên Nhãn phi ra khỏi miệng hố, vừa lúc đó Lâm Phong cũng từ trên cao lao xuống há cái hàm sắt nhọn của mình ra định táp thẳng mặt Mạc Thiên Nhãn. Thấy vậy, ông ta thốt lên:

- Chó con định cắn ta sao? Không dễ đâu! Hãy xem Gấu Cước!

Vừa nói Mạc Thiên Nhãn vừa xoay người lộn ra phía sau tung một cú đá bằng gót chân vào đầu Lâm Phong khiến chàng văn thẳng xuống hố sâu.