Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 47: Tâm Sự Bên Bờ Suối




Chương 47: Tâm Sự Bên Bờ Suối

- Đáng ghét! Nơi khỉ ho cò gáy này mà quan phủ cũng đến tận nhà để tìm ta, đúng là quý hóa mà. Nhưng đừng vội mừng, lúc nãy ta chỉ sơ xuất thôi, giờ thì tiếp chiêu của ta.

- Hư! Đừng có giỡn mặt, đã là t·ội p·hạm, phạm tội thì sẽ có ngày b·ị b·ắt, huống hồ chi ban ngày ban mặt mà dám làm càng, hà h·iếp dân lành. Ngươi còn nhởn nhơ đến ngày hôm nay là may mắn lắm rồi.

- Vậy thì cứ thử đến đây mà bắt ta, Đại Dư Chấn!

Vừa nói, ông ta vừa phi lên trời rồi đáp xuống vị trí của Thiên An, Thiên An nhanh chóng phi thân tránh né nhưng khi Mạc Thiên Nhãn vừa đáp xuống đất, một làn khí lực tỏa ra dữ dội đẩy lùi Thiên An mười tám thước về phía sau.

Ở dưới chân ông ta, mặt đất nứt ra tạo thành một cái hồ khổng lồ. Sức công phá của chiêu thức hết sức kinh khủng, nếu Thiên An không né kịp thì có lẽ đã thịt nát xương tan ở bên dưới hố sau kia rồi.

Tuy vậy, dù đã thoát c·hết nhưng Thiên An vẫn bị đẩy lùi, nàng chưa kịp tiếp đất thì từ trong hố sâu, Mạc Thiên Nhãn đã phi lên giữa không trung tung một đòn Thần Thú Chưởng bắn thẳng về phía Thiên An.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đang bay đi giữa trời không, Thiên An không thể làm gì hơn ngoài việc trưng mắt nhìn dòng khí lực bay tới mình với một tốc độ kinh hoàng. Ngay lúc đó Lâm Phong từ bên mỏm đá phi ra nói:

- Thiên An tỷ! Hãy nhắm mắt lại!

Nghe thấy lời Lâm Phong, Thiên An nhắm mắt làm theo. Trong lúc đó, Lâm Phong lao ra chắn trước mặt Thiên An đỡ lấy cú chưởng của Mạc Thiên Nhãn.

Bên ngoài nhìn vào chỉ nghe "rầm" một phát rồi sau đó là tiếng la thất thanh của cả hai khi b·ị đ·ánh bay xa tít lên trời cao giống như ba người kia.

- Nhắm mắt lại để làm cài gì? - Thiên An quát.

- Để cho đỡ sợ khi bay - Lâm Phong đáp.

***

Ở phía sau một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, có một con suối nước chảy khá xiết.



Huyền Trân và Trương Lĩnh đã rơi xuống giữa con suối đó và đang phải vật lộn với dòng nước cuốn họ trôi đi về với núi rừng. Huyền Trân tung dây leo trói vào một cái cây gần đó.

- Đưa tay cho tôi! - Huyền Trân chìa tay ra nói to.

Trong làn nước chảy xiết, Trương Lĩnh cố gắn rướn người, chật vật mãi mới chụp được cánh tay của Huyền Trân.

Huyền Trân vội thu dây lại và kéo cả hai đi ngược dòng để lên bờ. Sau khi lên được bờ Trương Lĩnh thở hổn hển nói:

- May mà có cô không là c·hết đ·uối rồi. Công nhận tên đó chưởng ác thật.

Huyền Trân cũng thở dốc:

- Tôi đã dựng tường cây sẵn để chắn mà còn bay xa tới vậy, không biết không có đám cây thì còn bay tới đâu nữa?

- Chán thật! Không ngờ lại gặp cao thủ ở đây. Mà giờ chúng ta đang ở đâu vậy?

Huyền Trân nheo mắt nhìn xung quanh:

- Không biết nữa, chắc là phía sau ngọn núi gần khu rừng lúc nãy, tôi nghĩ chúng ta đi về hướng Bắc là sẽ quay về thôi.

- C·hết thật! Trời sắp tối rồi, chắc là không về kịp được ý - Trương Linh e ngại.

- Hay là tối nay chúng ta ngủ lại đây đi, sáng mai hẳn về cũng không muộn.

Trương Lĩnh nhìn một vòng, chàng nói:

- Giữa suối rừng hoang vu này tìm đâu ra chỗ ngủ bây giờ?

- Chuyện đó cứ để tôi lo! - Huyền Trân cười tươi rồi nháy mắt nói.



Ngay sau đó Huyền Trân chắp tay vận khí vào Áo Thiên Nhiên triệu hồi từ dưới mặt đất lên một cây cổ thụ cao mười tám thước.

Sau khi trồi lên, cành của cây cổ thụ tiếp tục dài ra và rủ xuống đất từ từ hình thành một vòm cây cong tròn chẳng khác gì một hang động làm bằng cây.

Chưa hết, các lá cây cũng mộc ra sum sê dưới mặt đất tạo nên một tấm thảm bằng lá êm ái lót phía dưới.

Chỉ trong phút chốc, một chỗ ngủ hết sức hoành tráng bên bờ suối đã hình thành, đủ sức cho tám người ngủ ngon lành trong đó tới sáng mai. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Lĩnh há hốc mồm nói:

- Trời đất ơi! Quá dữ luôn!

Trương Lĩnh vừa nói vừa phi vào vòm cây nằm tưng lên tưng xuống trên lớp lá cây êm ái, chàng kêu lên thích thú:

- Không còn gì bằng, cô quả là nhất luôn đó!

- Cũng thường thôi! - Huyền Trân cười rồi vuốt mũi nói - bây giờ mình cần tìm gì đó để ăn với một ít củi khô nhóm lửa.

- Để tôi đi bắt cá cho! - Trương Lĩnh nhanh nhảu phi ra nói.

- Được! Vậy tôi đi nhặt củi khô.

Rồi cả hai chia nhau ra, Trương Lĩnh đi về phía suối, sau một hồi tìm kiếm, chàng cũng thấy được một chỗ nước yên ắng, phía dưới có những con cá đang bơi tung tăng.

Nhìn thấy con mồi béo bở, Trương Lĩnh bắt đầu vận khí vào ngón tay trỏ, sau khi ngắm nghía kỹ lưỡng, chàng vung ngón tay bắn ra một tia khí nhỏ màu vàng đồng bay thẳng xuống nước xuyên qua đầu con cá khiến nó b·ất t·ỉnh rồi từ từ nổi lên trên mặt nước.

Chiêu thức vừa rồi chính là Giao Long Chỉ, một chiêu thức với sức mạnh có thể g·iết c·hết kẻ thù chỉ với một lần ra đòn, chẳng thua kém gì Tia Hủy Diệt loại nhỏ của Trần Phúc, hay Tia Pha Lê phóng tầm xa của Thiên An.



Tuy nhiên chiêu thức này lại có độ khó cực kỳ cao, Trương Lĩnh đã sáng tạo và tập luyện chiêu thức này hơn ba năm rồi nhưng vẫn chỉ ở mức sơ khai, chàng chưa tự tin để đưa vào thực chiến, có thể phải cần thêm thời gian để hoàn thiện nó.

Sau một hồi loay hoay thì Trương Lĩnh cũng bắt được bốn con cá siêu to, chàng nhanh chóng tìm hai cành cây thẳng tắp và xuyên vào cành cây mỗi bên hai con cá, sau đó xách về bờ suối để chuẩn bị nướng lên và thưởng thức.

Ở bên này Huyền Trân cũng lụi hụi tìm được một đống cây khô, sau khi Trương Lĩnh về thì cả hai cùng nhóm lửa và nướng cá lên ăn cùng nhau một cách hết sức là vui vẻ, "hạnh phúc."

Đêm đến, cả hai cùng ngồi đối diện nhau bên bờ suối, dưới đóm lửa bập bùng hiu hắt, phía trên là ánh trăng soi rọi xuyên qua những mái lá xanh rì của núi rừng Tuyên Quang. Vài cơn gió thổi nhè nhẹ làm không khí càng thêm lãng mạn và thơ mộng.

- Trăng hôm nay đẹp quá! - Huyền Trân ngước nhìn lên bầu trời, cặp mắt óng ánh ẩn hiện phía sau đốm lửa đỏ, đôi môi xinh xắn mấp mé, hai gò má ửng hồng tươi tắn.

Trương Lĩnh với tay nhặt một hòn sỏi ném xuống suối rồi nói:

- Cô có hay ngồi dưới ánh trăng như này không?

Huyền Trân cũng đưa bàn tay trắng ngà cầm lấy một hòn đá rồi ném thật mạnh xuống suối, nàng đáp:

- Trước đây tôi luôn một mình! - Huyền Trân thoáng ngập ngừng, rồi nàng nói tiếp - khi đó tôi không thích ngồi dưới màn đêm như này, vì nó khiến tôi cảm thấy cô đơn hơn là vui.

- Vậy bây giờ cô cảm thấy thế nào? - Trưởng Lĩnh nhìn vào mắt Huyền Trân, đôi mắt như có hơi nước, vô cùng ước ác và quyến rũ.

Huyền Trân khom người, tựa cằm vào gối, nàng mỉm cười, nụ cười nghiêng nước khuynh thành, mắt nhỏ híp nhẹ hờ hững, làn da trắng như ngọc che mờ đớm lửa đỏ:

- Giờ thì vui hơn, đi đâu cũng có mọi người. Dù đôi lúc tôi hơi khó hiểu với hành động của mấy tên nam nhân các huynh, giờ lại thêm Lâm Phong, tôi chả biết tương lai sẽ ra sau nữa.

- Bộ... tôi và Trần Phúc kỳ quái lắm hả? - Trương Lĩnh gãi đầu nói.

- Đúng rồi! Tôi còn nhớ hôm trước lúc đang đánh nhau căng thẳng mà Trần Phúc lại lăn ra nằm dưới gốc cây, còn huynh thì đứng im như tượng ở đó. Rồi khi đi đường thì miệng hai người lúc nào cũng hoạt động, hết than thở đến hỏi đáp nhau y như cái chợ di động luôn ý. Rồi đôi khi còn làm mấy chuyện trên trời dưới đất nữa chứ, may mà có Thiên An kìm chế hai người lại chứ không là không biết hai người đi tới đâu luôn ý! - Huyền Trân ngồi kể một lèo những thói hư tật xấu của Trương Lĩnh và Trần Phúc.

Trương Lĩnh nghe xong thì méo mặt:

- Sao giống kể tội quá vậy?

Huyền Trân cười rồi ngẩng mặt nhìn lên nhìn bầu trời nói:

- Nhưng mà mọi người đều rất tốt bụng! Đều giúp đỡ nhau trong những thời khắc khuy cấp nhất, được đi với mọi người, tôi vui lắm!