Chương 46: Quyết Không Chùng Bước
Chưa dừng lại ở đó, chỉ trong chớp mắt ông ta đã phi thân quay trở lại và vung gậy nhắm thẳng mặt Thiên An mà gõ.
Thiên An cũng không vừa khi nói về tốc độ nàng chưa ngán ai bao giờ. Rất nhanh chóng, Thiên An đã phi lên cao xoay ba vòng lấy đà cắm dao xuống thẳng vị trí của Mạc Thiên Nhãn.
Thấy vậy, ông ta vội thu gậy, lui nhẹ về phía sau tránh né. Thiên An tiếp đất, dậm chân đâm tới nhằm chiếm thế tiên cơ.
Mạc Thiên Nhãn cũng không chịu thua, ông ta tận dụng tầm t·ấn c·ông xa hơn, dùng gậy quét ngang nhằm đánh bật con dao khỏi tay Thiên An.
Trong lúc gậy trúc chỉ còn cách tay của Thiên An khoảng cách chưa đến một gang tay, nàng ném nhẹ con dao lên trên rồi rụt tay phải lại khiến gậy trúc của Mạc Thiên Nhãn quét vào khoảng không.
Ngày sau đó, Thiên An xoay người dùng tay trái chụp lấy con dao đâm thẳng vào cánh tay của Mạc Thiên Nhãn khiến máu bắn ra tung tóe.
Rồi Thiên An rút dao ra, cả hai cùng lui về hai phía, Mạc Thiên Nhãn ôm vai tức giận nói:
- Con nhóc váng ghét! Để ta cho mi thấy sức mạnh thật sự của ta, Biến Thân Linh Thú!
Sau khi giơ gậy trúc lên hô to, linh khí bắt đầu tụ về hướng Mạc Thiên Nhãn, rồi cơ thể ông ta bắt đầu phát sáng và từ từ phình to ra, cuối cùng trở thành một con gấu trúc to lớn, cao gần cả trượng và bự chẳng khác gì một ngôi nhà di động.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả bọn nhăn mặt Trần Phúc thốt lên:
- Dữ vậy sao?
- Đã nói đi về mà không ai chịu nghe, tức c·hết mà! - Lâm Phong thét lên trong sự hốt hoảng.
Ở bên này Trương Lĩnh và Huyền Trân cũng ngạc nhiên không kém.
- Ra đó là hình dạng thần thú của thần binh loại thú - Huyền Trân nói.
- Tôi e rằng chuyện này không ổn! - Trương Lĩnh nói.
Ở chính giữa sân, Mạc Thiên Nhãn hô to:
- Chuẩn bị chịu c·hết đi, bọn nhãi ranh, Thần Thú Chưởng!
Sau câu nói, Mạc Thiên Nhãn phi lên trên không, tụ khí vào tay tung một cú chưởng cực mạnh.
Ngay sau đó, trong tay hắn ta, một luồng khí cực mạnh màu xanh lá bay đi như một cơn bão tới thẳng vị trí Trương Lĩnh và Huyền Trân đang đứng.
Nhìn thấy thứ khủng kh·iếp đang lao tới, Trương Lĩnh trợn mắt nói:
- Gì dữ vậy? Trời ơi!
- Đừng lo! Đã có tôi ở đây!
Vừa dứt lời, Huyền Trân bước lên trước mặt Trương Lĩnh vận khí triệu hồi một đám cây cổ thụ ngoi lên từ mặt đất nhằm chặng đứng luồng khí bay đến.
Thế nhưng sức công phá đến từ chưởng lực của Mạc Thiên Nhãn quá lớn, nó thổi bay tất cả đám cây cổ thụ trước mặt và thổi bay luôn cả Trương Lĩnh và Huyền Trân lên không trung và dần biến mất vào trong làng mây là đà dưới sườn núi. Trước khi đi còn nghe thấy tiếng Trương Lĩnh hú hét:
- Là đừng lo dữ chưa?
Ở phía bên này, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cả ba người còn lại toát mồ hôi trán, Trần Phúc nói:
- Dữ dội thật! Chúng ta nên rút thôi!
- Đáng ghét! Không lẽ phải chịu thua hắn sao? - Thiên An tức tối nói.
- Không được đâu Thiên An tỷ ơi, tình thế này chạy trước tính sau - Lâm Phong nói.
- Định chạy ư? Không dễ đâu!
Khi cả bọn đang bàn tính thì trong lúc không để ý, Mạc Thiên Nhãn đã tung chưởng khí về phía ba người. Tất cả đều bất ngờ, không ai kịp tránh né, trong lúc nguy cấp Trần Phúc hô to:
- Không ổn rồi! Mọi người mau chạy đi!
Vừa nói chàng vừa bật Giáp Ánh Sáng lao lên trước mặt hai người kia để cản dòng khí cuồn cuộn đang lao tới.
Khi dòng khí lực chạm vào Giáp Ánh Sáng, chỉ nghe một cái "đùng" Trần Phúc bị thổi bay tám trăm trượng về phía xa, không ai biết là chàng rơi xuống đâu, chỉ thấy bay qua luôn cả ngọn núi lúc nãy bọn họ leo lên nhưng vẫn không dừng lại.
Vụ v·a c·hạm làm khói bụi bay mù mịt khắp sân vườn, từ trong đám bụi, Thiên An và Lâm Phong phi thân lao ra. Nhìn thấy Trần Phúc b·ị đ·ánh bay đi thật xa, Lâm Phong run rẩy nói:
- Rút thôi Thiên An tỷ ơi, tình hình không ổn rồi.
Thiên An tức tối nói:
- Đáng ghét! Ta không tin là ta không thắng được hắn!
Vừa nói Thiên An vừa lao lên chiến típ với Mạc Thiên Nhãn để lại Lâm Phong ở đây mặt mày méo xệch:
- Trời ơi! Như vậy mà còn đánh nữa, thôi, thôi mình phải trốn đi mới được - vừa nói Lâm Phong vừa chạy vào nấp sau một mỏm đá gần đó.
Ở bên này, nơi giữa rừng hoa phách tím tỏa hương ngào ngạt và đầy lãng mạn, hai đối thủ lao vào nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Nàng công chúa của Đại Việt biết trước sau gì cũng phải đối đầu với nhau, bây giờ bỏ chạy chi bằng quyết một trận sống mái, nếu có c·hết cũng là c·ái c·hết oanh liệt, không có gì phải hối tiếc.
Ở bên kia chiến tuyến, Gấu Thần Đại Vương vẫn còn đau đáu ở vai vết đâm của Thiên An ban tặng lúc nãy, hắn quyết phải lấy cho được đầu của nàng để trả thù.
Thực lực của đối thủ là không phải bàn cãi qua những gì diễn ra từ nãy đến giờ, do đó Thiên An vô cùng cẩn trọng, nàng phi lên cao xoay vòng tung chiêu Mưa Pha Lê nhằm áp đảo đối thủ ngay từ đầu.
Mạc Thiên Nhãn nhìn thấy một loạt pha lê bay tới liền bình tĩnh vận khí vào tay tung ra một đòn chưởng khí đẩy lùi tất cả.
Những mảnh pha lê văng ra khắp nơi cắt đôi những lá hoa phách khiến chúng rơi xuống từng đợt trong làn gió du dương lướt ngang qua khuôn mặt căn thẳng của hai đối thủ.
Bỗng chốc, Thiên An tăng tốc và đi chuyện cực nhanh áp sát con mãnh thú khổng lồ đang đứng trước mặt mình, nàng vận khí vào cây Dao Pha Lê nhún chân phóng lên cao tung cú chém nhắm thẳng mặt Mạc Thiên Nhãn.
Mạc Thiên Nhãn nhận ra tốc độ của Thiên An đã nhanh hơn lúc nãy rất nhiều, chỉ chớp mắt là đã thấy nàng xuất hiện ngay trước mắt. Ông ta ngay lập tức ưỡn người, lộn vòng về sau để tránh né.
Dù cơ thể lúc này đã rất đồ sộ nhưng thân thủ của Mạc Thiên Nhãn vẫn rất uyển chuyển, không dễ gì mà có thể đánh trúng được ông ta.
Thế nhưng Thiên An vẫn còn một mánh khóe có thể giúp nàng phần nào đó hóa giải được thế trận đang bế tắc.
Thiên An tiếp tục truy đuổi theo Mạc Thiên Nhãn ở phía trước, mặt khác, nàng vận khí vào con dao lúc đầu b·ị đ·ánh rơi bây giờ đang nằm phía bên phải Mạc Thiên Nhãn khiến nó bay lên và phi thẳng vào mặt ông ta.
Trong lúc Mạc Thiên Nhãn đang nhào lộn để tránh né Thiên An phía trước thì nhận ra có một con dao khác đang bay về hướng mình.
Quá bất ngờ, Mạc Thiên Nhãn không thể ra đòn đánh trả, trong lúc nguy cấp ông ta chỉ kịp thời dẫm chân, xoay tròn trên không nương theo chiều gió để con dao và Thiên An lướt ngang qua mặt mình.
Kết quả dù né được cú đâm phía trước của Thiên An, nhưng Mạc Thiên Nhãn vẫn bị con dao bay qua từ bên phải cắt ngang một đường dài trện mặt.
Ở bên mỏm đá, Lâm Phong nhìn thấy Thiên An áp đảo tên gấu to bự kia mà hoa hết cả mắt, chàng không ngờ Thiên An tỷ tỷ lại lợi hại đến như vậy, thân thủ phi phàm, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho tên Mạc Thiên Nhãn không biết đâu mà lần.
Trong khi đó, một lần nữa máu lại rơi, Mạc Thiên Nhãn típ đất, tay ôm mặt tức giận hô to:
- Chiêu số thật hiểm ác! Nói đi! Rốt cuộc các ngươi là ai?
- Bọn ta là người của Hồng Minh viện, chuyên đi bắt t·ội p·hạm - Thiên An vừa nói vừa vận khí thu con dao về tay.
- Là người của quan phủ sao?
- À Ùm... đại loại là như vậy - dù không phải như vậy nhưng Thiên An cũng ừ đại cho hắn ta dễ hiểu, dù sao về bản chất, Hồng Minh và quan phủ cũng không khác nhau là mấy.