Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 45: Chạm Mặt Chú Gấu




Chương 45: Chạm Mặt Chú Gấu

- Lợi hại như vậy sau? - Thiên An trầm ngâm.

- Chẳng phải Gậy Lang Vương của đệ cũng có thể biến thành sói sao? Không lẽ không đánh lại hắn - Trần Phúc quay qua Lâm Phong nói.

- Con sói làm sao đánh lại con gấu, huynh giỡn hoài - Lâm Phong nhăn mặt.

- Chán thiệt chứ! Thôi được! Giờ chúng ta sẽ lên núi để sử con gấu giúp dân làng, mọi người thấy sao? - Trần Phúc nói.

- Được! Mấy việc này luôn là công việc của nhóm chúng ta, đi nào! - Thiên An hô to

Cả bọn bắt đầu đi tìm con gấu trúc để xử lý nó. Ngọn núi mà Lâm Phong nói nằm ở phía Tây cách chỗ họ đứng không xa, chỉ cần đi vài canh giờ là tất cả đã tới dưới chân núi.

Nhìn từ dưới lên, ngọn núi này không cao lắm, gần giống như một ngọn đồi. Cả bọn men theo con đường mòn thì chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi.

Khi lên tới nơi, nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy toàn cây với cây, chẳng thấy một bóng người, Trần Phúc nói:

- Ụa, người đâu Lâm Phong?

- Lúc sáng đệ vừa mới đánh nhau với hắn ở chỗ bên kia, giờ không biết hắn đi đâu rồi nữa - Lâm Phong chỉ tay qua bãi đất trống gần đó nói.

- Nhìn kìa mọi người, ở bên dưới có một ngôi nhà, biết không chừng hắn ta sống ở trong đó.

Huyền Trân chỉ tay về phía sau ngọn núi, dưới đó có một ngôi nhà nhỏ nằm ẩn hiện bên trong những cây hoa phách tím.

Gần đó có một cái hồ lớn với làn nước xanh lam phản chiếu ánh sáng mặt trời, nhìn vào cứ tưởng là tiên cảnh.

- Trông rất khả nghi, chúng ta xuống đó đi - Thiên An nói.

Rồi cả bọn quyết định di chuyển xuống để tiếp cận ngôi nhà phía dưới. Những bông hoa phách tím rụng đầy trên lối đi vào ngôi nhà, cả bọn càng đi càng ngỡ như đang lạc vào chốn huyền ảo nào đó chứ không phải là đời thường.



Đi một hồi, bọn họ cũng tới gần ngôi nhà, bước vào trước sân, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy ai, cửa nhà thì đóng sầm, xung quanh yên ắng đến lạ thường. Rồi bỗng có một giọng nói cất lên:

- Dẫn đồng bọn tới nữa à? Khá khen cho nhà ngươi!

Cả nhóm quay lại nhìn thì thấy một ông chú mập mạp tuổi khoảng bốn mươi bước ra từ phía sau, ông ta có chiếc bụng phệ, tay cầm một cây gậy trúc dài khoảng ba thước màu xanh ngọc bóng loáng, vừa nhìn đã biết là thần binh quý hiếm.

- Này tên kia! Ta nghe nói ngươi lập địa bàn cậy thế làm càng, hà h·iếp người dân ở đây, có đúng như vậy không? - Thiên An bước lên nói.

- Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Các ngươi là ai, từ đâu đến đây mà xía vào chuyện của người khác?

- Bọn ta là biệt đội truy bắt t·ội p·hạm, ngươi tới số rồi, mau giơ tay chịu c·hết đi!

- Nhảy ranh miệng còn hôi sữa, ta ở đây này, lại đây mà bắt ta! - tên đó cười to rồi giơ gậy chỉ thẳng vào Thiên An.

- Được lắm! Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học, nhưng trước tiên hãy xưng danh đi, để còn biết mà lặp bia mộ.

- Khẩu khí lớn lắm, tất cả các ngươi cùng lên luôn một lần cũng được, Gấu Thần Đại Vương, Mạc Thiên Nhãn ta đây sẽ tiếp đón các ngươi thật tử tế.

Ông ta vừa nói vừa phi lên cao vung gậy đánh xuống vị trí của cả nhóm. Nhìn thấy khí lực phát ra từ cây gậy trúc quá lớn, cả bọn phi thân lên cao để tránh né.

Mạc Thiên Nhãn dù đánh hụt xuống đất nhưng vẫn tạo ra một đợt dư chấn khiến ai nấy đều kh·iếp hãm khi nhìn thấy.

- Khí lực khủng kh·iếp quá, mọi người cẩn thận - Trần Phúc nói với cả bọn.

- Mới có một gậy mà sợ hãi rồi sao? Bản lĩnh của các ngươi chỉ nhiêu đó thôi à?

Vừa nói ông ta vừa xoay tròn chiếc gậy trên đầu, lao thẳng lên t·ấn c·ông Huyền Trân.



Huyền Trân nhanh chóng tung ra dây leo nhằm áp chế Mạc Thiên Nhãn, thế nhưng bằng những đường gậy nhanh như thoắt, ông ta đã chém đứt hết đám dây leo của Huyền Trân.

Và sau đó, chỉ một chớp mắt, ông ta đã phi tới gián cho Huyền Trân một gậy vào người khiến nàng văng thẳng xuống phía xa. Huyền Trân cố giữ thăng bằng sau khi tiếp đất, nàng ôm bụng thốt lên: "Nhanh quá".

- Để tôi tiếp chiêu với hắn!

Vừa nói, Trương Lĩnh vừa lao lên kích hoạt trạng thái chiến đấu, ra chân tung cước nhắm thẳng vào mặt Mạc Thiên Nhãn.

Ông ta nhanh chóng lách người tránh né, sau đó ngay tức khắc phi lên không trung quay người ba vòng đập gậy từ trên xuống gián thẳng vào đầu Trương Lĩnh một cái "bon" khiến chàng văn xa mười tám thước về phía chỗ Huyền Trân đang đứng.

Mạc Thiên Nhãn tiếp đất, tay phải cầm gậy dơ ra phía sau, tay trái đưa ra phía trước khiêu khích nói:

- Sau hả? Tên nào muốn tiếp chiêu nữa? Bước lên đây!

Ở bên này, Lâm Phong nói nhỏ với Trần Phúc:

- Đấy! Huynh thấy chưa, ông ta mạnh lắm, đệ thấy nên rút lui thôi huynh à.

- Dữ vậy sao? Để ta coi hắn ta cỡ nào!

Nói rồi Trần Phúc bật Đấm Ánh Sáng lao lên đấm thẳng vào Mạc Thiên Nhãn. Ông ta vung gậy đập thẳng vào nắm đấm của Trần Phúc, khi găng tay của Trần Phúc chạm vào gậy trúc, lập tức nó phát sáng dữ dội khiến tất cả lóa mắt.

Nhân cơ hội đó, Trần Phúc bắn ra một tia hủy diệt nhắm thẳng vào tim Mạc Thiên Nhãn nhằm kết liễu ông ta.

Thế nhưng, không biết bằng cách gì, Mạc Thiên Nhãn vẫn thấy được đường bay của tia sáng và dùng gậy trúc đánh bật nó ra một phía khác.

Tấn công bất thành, Trần Phúc phi thân lui lại tám thước, miệng nói nhỏ:

- Đáng ghét! Sao ông ta thấy được chiêu của mình chứ?

Mạc Thiên Nhãn múa gậy một vòng rồi cười to nói:



- Định đánh lén sao? Nhưng tiếc cho ngươi rằng dù mắt ta không nhìn thấy nhưng tai ta vẫn nghe được, ngươi vẫn còn non lắm, nhóc con à!

Trần Phúc nghiến răng, dù tức tối nhưng chẳng thể làm được gì, Lâm Phong đứng kế bên thở dài nói:

- Đã bảo rút đi mà không nghe!

Trần Phúc ngẫm nghĩ rồi quay qua nói với Thiên An:

- Thiên An! Hắn ta thiên về t·ấn c·ông ở khoảng cách gần, nếu xét về cận chiến thì cô có lợi thế hơn tôi, lên thử xem sao!

Thiên An gật đầu rồi lao lên rút tám mảnh dao ra phóng thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn.

- Con nhóc khẩu khí to lúc nãy cuối cùng cũng lên rồi sao? Tiếp chiêu đây!

Vừa nói, ông ta vừa phi thân lên cao tránh né những mảnh thủy tinh bay tới. Sau đó, rất nhanh chóng ông ta đã lao xuống vung gậy nhắm thẳng vào Thiên An.

Thiên An phi sang một bên tránh né rồi xoay người tung chiêu Mưa Pha Lê bắn thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn ở phía dưới.

Nhìn thấy hàng trăm mảnh pha lê bay tới, Mạc Thiên Nhãn nhanh chóng giơ gậy lên xoay tròn liên tiếp nhiều vòng trên đầu, rất nhanh chóng đã đánh bay hết tất cả các mảnh pha lê của Thiên An bắn ra.

Nhân lúc Mạc Thiên Nhãn đang xoay gậy chống đỡ dao bay phía trên, Thiên An phóng một con dao pha lê về phía ông ta từ bên dưới.

Dù bất ngờ nhưng Mạc Thiên Nhãn vẫn rất nhanh dùng gậy gạt ngang một phát khiến con dao của Thiên An văn ra một bên.

Không để ông ta có cơ hội nghỉ ngơi, Thiên An nhanh chóng phi lên cao cắm dao xuống nhắm thẳng vào đầu Mạc Thiên Nhãn.

Mạc Thiên Nhãn cũng nhanh nhẹn không kém khi vừa gạt dao phía dưới đã ngay tức khắc đưa gậy lên cao để đỡ lấy cú đâm tới của Thiên An.

Dao Pha Lê của Thiên An đâm thẳng vào giữa cây gậy trúc kêu lên một cái "cheng" nàng ngay lập tức lui lại, tay phải cầm dao, tay trái móc từ trong người ra năm mảnh pha lê phóng về phía Mạc Thiên Nhãn khiến ông ta thoáng bối rối vì khoảng cách quá gần, nếu không kịp tránh né thì khả năng t·ử v·ong rất cao.

Tuy vậy, dù sở hữu một thân hình quá khổ với chiếc bụng phệ nhưng thân thủ của Mạc Thiên Nhãn lại rất nhanh nhạy. Ngay khi Thiên An ra đòn, ông ta đã ngã người lộn ngược tám vòng về sau để tránh né.