Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 20: Kỳ Duyên Lần Cuối Cùng




Chương 20: Kỳ Duyên Lần Cuối Cùng

Minh Nguyệt vừa nghe, vừa từ từ bước lại phía quán nước, nàng đứng tựa lưng vào một cây cột rồi khoanh tay nói:

- Rất chính xác!

Trần Phúc nói tiếp:

- Những nơi cô xuất hiện thì t·ội p·hạm cũng xuất hiện theo, nói cách khác cô chính là người đứng sau, không chỉ móc nối mà còn thao túng và chỉ điểm cho các t·ội p·hạm có thể hành động. Mặt dù vậy, những tên khác thì ta không nói đến, nhưng còn tên Trương Thiên Đãng là một trường hợp đặc biệt nguy hiểm, cô có móc nối với hắn thì chắc chắn cô cũng không đơn giản. Nói đi! Rốt cuộc cô là ai?

Minh Nguyệt bình thản đứng đó, nàng đáp:

- Chẳng phải huynh là thủ lĩnh Hồng Minh hay sao? Cái đó huynh phải tự điều tra chứ, đúng không? Siêu Mật Thám!

Trần Phúc mỉm cười trước lời thách thức của Minh Nguyệt, chàng nói:

- Thú vị đấy, ta có một câu hỏi, tại sao lúc ở bờ hồ cô không g·iết ta mà ngược lại còn cứu ta? Điều đó không hề có lợi cho cô và đồng bọn.

Minh Nguyệt cuối mặt xuống thoáng suy nghĩ một chốc rồi hướng mắt lên nhìn Trần Phúc nói:

- Hôm đó đúng là ta có cuộc hẹn với Trương Thiên Đãng, thế nhưng ta không hề biết về chuyện hai người chạm mặt nhau ở gần đó. Và huynh biết gì không? Lần gặp đầu tiên của chúng thật sự là tình cờ, tất nhiên lúc đó ta vẫn chưa biết huynh là ai. Thế nhưng sau liên tiếp những lần huynh phá đám việc của ta thì ta mới điều tra về huynh. Ta khá là phấn khích khi biết được huynh là một trong hai thủ lĩnh của Hồng Minh, do đó ta càng muốn đấu với huynh xem ai mới là kẻ bài binh bố trận giỏi hơn.

Trần Phúc thoáng cười:

- Đúng là lâu rồi ta mới được căn não như vậy, nhưng đến giờ cô vẫn ở đây thì có vẻ chuyện này vẫn chưa kết thúc, có đúng không?

- Nghe cái cách huynh nói thì dường như đã đoán ra được chuyện gì rồi nhỉ? - Minh Nguyệt nghiên đầu rồi đưa đôi mắt thách thức về phía Trần Phúc.

Trần Phúc im lặng, vài giây sau chàng lên tiếng:

- Là sứ giả Nhà Nguyên... có đúng không?

Minh Nguyệt mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:

- Không hổ danh mật thám, rất chính xác!



Trần Phúc lên giọng:

- Đáng ghét! Các người có biết làm như vậy hậu quả sẽ ra sao không? Rốt cuộc các người muốn gì?

Minh Nguyệt đứng thẳng người lên, nàng quay qua nhìn vào mắt Trần Phúc và nói:

- Giang sơn này là thứ mà ai cũng muốn có được, huynh là người bảo vệ nó, ta là người muốn đoạt lấy nó, cuộc chiến giữa thanh kiếm và chiếc khiên, ta tự hỏi không biết đến cuối cùng... ai sẽ là người chiến thắng?

Trần Phúc cúi xuống, mắt nhìn vào mặt bàn, chàng thốt lên:

- Thế sao?

Rồi chàng ngước lên nhìn thẳng vào Minh Nguyệt:

- Hôm nay đã là ngày thứ mười của cuộc hẹn kỳ duyên, lúc nãy ta cứ tưởng là cô đã đi rồi, nhưng khi nhìn thấy cô xuất hiện từ phía xa, ta đã nghĩ chúng ta là duyên trời định, nhưng nếu điều cô muốn là xâm hại đến đất nước này thì... ta buộc phải liệt cô vào danh sách cần trừ khử.

- Cho đến bây giờ ta công nhận là chúng ta thật sự có duyên, nhưng mà là duyên đối đầu - Minh Nguyệt vừa phi thân lên mái nhà vừa nói với vẻ khiêu khích - bầu trời Thái Nguyên ngày mai sẽ là chiến trường cho cuộc đấu lần này. Ta rất mong chờ thời khắc đó, chúc may mắn, chàng mật thám của ta!

Nói rồi Minh Nguyệt phi thân đi mất, để lại Trần Phúc ở đây với một vạn suy nghĩ hỗn độn.

Chàng dạo bước đi trên những con đường vắng vẻ, suy nghĩ về những chuyện đã qua, mọi thứ cứ như một giấc mơ, một giấc mơ với cái kết để lại trong lòng Trần Phúc những muộn phiền vô bờ bến.

Ánh trăng sáng hiu hắt trong màn đêm, nó làm chàng cảm thấy một chút nhói ở nơi ngực trái. Có thể là cảm giác đó nó không nên tồn tại bởi vì hai người họ vốn ở hai thế giới đối nghịch nhau, nhưng trong một chừng mực nào đó, khoảng cách có thể chỉ là những ảo mộng đơn côi.

Nhìn về quá khứ, ở một góc độ khác, họ đã trọn vẹn những giây phút ban đầu, và với hiện tại, họ không còn gì ngoài những thứ đã qua c·hôn v·ùi trong một góc trời kỷ niệm.

Dẫu tương lai kia có thể họ sẽ nhìn nhau bằng ranh giới của sự xa cách, dẫu nước mắt hay nụ cười có hiện hữu trên mỗi khuôn mặt, dẫu ý thức có thể chi phối nhịp đập của con tim yếu đuối, tất cả cũng chỉ là một phần của định mệnh ngang trái...

Trở về phủ với một tâm trạng nặng nề, Trần Phúc ngủ một mạch tới trưa hôm sau. Chàng thức dậy thì thấy mọi người đều đang chuẩn bị đón tiếp sứ giả Nhà Nguyên ghé qua. Trần Phúc cũng nhanh chóng chuẩn bị, mà nói chuẩn bị vậy thôi chứ chàng cũng chả làm gì ngoài việc ra hoa viên ngồi ăn. Mọi việc tiếp đón sứ giả chàng đã thu xếp để Phạm đại nhân phụ trách, việc của Trần Phúc là ngồi đợi đến khi có biến thì sẽ hành sự.

*

Trong lúc đó, Trương Lĩnh đang cùng thuộc hạ hộ tống sứ giả Nhà Nguyên, đoàn bọn họ giờ đã vào tới thành Thái Nguyên, Trương Lĩnh nói với sứ giả:



- Thưa sứ giả! Người có muốn nghĩ một tí để ăn gì không ạ?

Sứ giả đáp:

- Có! Tìm gì ăn đi!

- Phía trước có một quán cơm, chúng ta vào đó nhé?

- Ùm!

Rồi cả đoàn hộ tống dừng lại tại một quán cơm bên đường để nghỉ ngơi. Sau khi ăn uống no say thì họ tiếp tục lên đường, đi đến giờ trưa thì đoàn hộ tống cũng đến được phủ tri châu. Ở trước phủ, Phạm đại nhân đang đứng đợi bọn họ tới, khi Trương Lĩnh cùng sứ giả xuống ngựa thì ông tiến tới nói:

- Xin chào! Tôi đang đợi các ngài, mời mọi người vào phủ nghỉ ngơi.

- Mời người vào trong - Trương Lĩnh nói với sứ giả.

- Ùm! - sứ giả gật đầu rồi tiến vào trong phủ.

Khi vào đến đại sảnh thì Trương Lĩnh quay sang nói với Phạm đại nhân:

- Sứ giả đi đường xa xôi, ta sẽ lo liệu chỗ nghỉ cho sứ giả, Phạm đại nhân cứ thong thả, ngày mai chúng ta sẽ lên đường về Thăng Long.

Phạm Tôn nói:

- Vậy mọi việc nhờ Trương huynh đệ.

Nói rồi Trương Lĩnh dẫn sứ giả đi đến phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn.

Ở ngoài này thì một tên thuộc hạ của Phạm đại nhân trong mặt mài hết sức gian xảo với cặp mắt hí cứ đứng lườm lườm sứ giả, hắn có một đôi giày thêu các họa tiết hình mắt hổ, đuôi rồng, rồi cánh phụng, sừng trâu... trông rất giống nơi hội tụ của các con thú. Đợi khi Trương Lĩnh và sứ giả đi vào trong, hắn nói:

- Đại nhân! Sứ giả Nhà Nguyên là một nữ nhân sao? Tôi thấy có chút khác thường.

Phạm Tôn nói:



- Nhà Nguyên vốn là người Mông Cổ ở phía Bắc xa xôi, họ khác ta âu cũng không có gì là lạ, việc của chúng ta là hộ tống sứ giả về Kinh Thành. A Đại! Ngươi hãy chuẩn bị mọi thứ, mai chúng ta lên đường rồi.

- Vâng thưa đại nhân! - tên A Đại nói.

*

Sau khi đưa sứ giả đến phòng riêng để nghỉ ngơi thì Trương Lĩnh ra hoa viên để gặp Trần Phúc.

- Mọi chuyện sao rồi? - Trần Phúc hỏi.

- Sứ giả đã vào phủ, tôi đã báo ngày mai sẽ lên đường về Thăng Long - Trương Lĩnh đáp.

- Được lắm! Tối nay sẽ có kịch hay đấy - Trần Phúc nói với vẻ bí hiểm.

*

Ở phía rìa thành phía Nam, Minh Nguyệt đang cùng Trương Thiên Đãng bàn bạc:

- Người của ta báo rằng sứ giả sẽ ở lại đây đêm nay, ngày mai bọn chúng sẽ đi - Minh Nguyệt nói.

- Được! Vậy tối nay chúng ta sẽ hành động - Trương Thiên Đãng nói.

- Bọn người của Hồng Minh cũng đang ở đó, chắc chắn bọn chúng sẽ giở trò - Minh Nguyệt đáp.

- Vậy thì lần này trừ khử bọn chúng luôn, những kẻ ngáng đường dai dẳng.

- Vậy thì có lẽ ta cũng phải động tay một chút rồi...

*

Tối hôm đó, A Đại lén lút tiếp cận phòng của sứ giả, khi nhìn thấy đèn trong phòng đã tắt được khá lâu, A Đại đoán rằng sứ giả đã chìm vào giấc ngủ, hắn từ từ đi đến và nhẹ nhàng mở cửa lẻn vào trong. Lúc này trong căn phòng tối đen như mực, A Đại rút dao ra, từ từ, từ từ tiến đến chiếc giường, khi khoảng cách chỉ còn một gan tay, không chần chừ, A Đại lấy hết sức bình sinh đâm một nhát vào người sứ giả. Cứ tưởng sứ giả sẽ chầu trời ngay lập tức nhưng không, khi mở chăn ra A Đại phát hiện bên trong không có sứ giả mà chỉ là một cái gối.

- Đang tìm ta sao?

Bỗng nhiên đèn bên trong căn phòng được thắp sáng, giọng Thiên An cất lên. A Đại giật mình quay lại.

- Ngươi không phải là sứ giả Nhà Nguyên đúng không? Ngay từ đầu ta đã nghi ngờ rồi, rốt cuộc sứ giả đang ở đâu?