Chương 19: Cô Gái Ánh Trăng
Người đó đáp:
- Ta là quan triều đình, ta họ Phạm tên Tôn, còn cát hạ là...
Trần Phúc nhìn kĩ thì nhận ra ông quan lúc trưa chàng thấy.
- Thì ra là Phạm đại nhân, vãn bối đến thay Trương Lĩnh, huynh ấy có việc nên giao lại chỗ này cho vãn bối, vãn bối họ Lê tên Trung.
Phạm Tôn đáp:
- Ra là vậy, nghe thơ của Lê huynh đệ có vẻ như là đang gặp chuyện gì đó khó giải quyết?
"Thì là việc rắc rối của quan phủ các ông chứ việc gì" Trần Phúc nghĩ thầm là vậy nhưng phải nói tránh đi kẻo lại để lộ tiên cơ.
- Chỉ là chút tơ lòng, không đáng bận tâm, không đáng bận tâm.
- À... mà ta vừa đến đây, cũng không rõ sự tình, không biết vì sao phủ tri châu lại do người của Hồng Minh trong coi?
- Nói ra thì dài dòng nhưng mà chúng tôi vừa truy bắt một nhóm t·ội p·hạm buôn người có thông đồng với quan tri châu nên đã bế ông ta lên lộ rồi.
- Có chuyện đó sao? Thật là không thể ngờ.
Trần Phúc quay lưng nói với vẻ bóng gió:
- Đại Việt đang trong thời bình, nhưng những cơn sóng ngầm vẫn đang thổi ầm ĩ, thậm chí... chính tại nơi đây, một cơn sóng to cũng đang từ từ kéo đến.
- Ý của Lê huynh đệ là...
Trần Phúc quay mặt lại nói:
- Hinh Bộ là cơ quan đại diện cho tư pháp và hành pháp của quốc gia, làm việc cho bộ hình là hệ thống quan phủ ở các lộ, phủ và trấn. Nhưng hoạt động song song với hình bộ là Hồng Minh viện, cũng có chức năng thi hành pháp luật. Hai hai cơ quan này thường không can dự vào việc của nhau, nhưng giờ đây ta và ông, hai người ở hai bộ phận cùng đứng ở một nơi, ông biết điều đó có nghĩa là gì không?
Phạm Tôn ngạc nhiên, trong lòng có chút nghi ngờ về thân phận của người trước mặt, ông ngẫm nghĩ một chốc rồi ông nói:
- Hồng Minh trước giờ chỉ truy bắt những t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm có ảnh hưởng đến... - Phạm Tôn chợt nhận ra điều gì, ông nghiêm mặt - không lẽ có kẻ muốn nhắm đến sứ giả Nhà Nguyên?
- Đúng là như vậy! - Trần Phúc quay lưng nói - việc hộ tống sử giả vốn là việc của quan phủ, nhưng lần này vì an nguy quốc gia, Hồng Minh buộc phải can thiệp.
- Vậy ra đó là lý do Trương Lĩnh huynh đệ đột ngột rời đi.
Trần Phúc quay lại, chắp tay rồi cúi đầu nói:
- Nếu trong quá trình hành sự có việc gì mạo phạm, mong Phạm đại nhân đừng để bụng.
Phạm Tôn cười nhẹ rồi nói:
- Nếu việc đó là thật thì Hồng Minh vào cuộc ta cũng yên tâm, âu cũng là vì Đại Việt.
- Vậy vãn bối có thể nhờ Phạm đại nhân một việc được không?
- Được! Nhưng cậu phải trả lời ta một câu.
- Đại nhân cứ nói!
- Ta nghe nói đứng đầu Hồng Minh viện là hai thiếu niên trẻ tuổi, một người thường trực ở Thăng Long, còn một người buôn ba khắp nơi. Người luôn đi khắp nơi đó không biết có phải là cát hạ hay không?
Bị ông ta nắm thóp, Trần Phúc thoáng giật mình, nhưng thấy người này cũng hiền lành, không có vẻ gì giống nội gián nên chàng cũng đành nói thật:
- Đúng là không qua mắt được Phạm đại nhân, xin thứ lỗi đã che giấu. Vãn bối chính là Trần Phúc, một trong hai thủ lĩnh của Hồng Minh viện.
Phạm Tôn cười đáp:
- Nghe danh đã lâu hôm nay mới được diện kiến, đúng là vinh dự! Vinh dự!
Trần Phúc nở mũi cười đáp:
- Chỉ là hư danh! Chỉ là hư danh!
Phạm Tôn nói:
- Vậy việc ngài muốn nhờ tôi là gì?
Trần Phúc nói:
- Việc là...
***
Tối hôm đó Trần Phúc đi loanh quanh trong thành tìm gì đó để ăn, khi tới một khu chợ đêm thì chàng nghe thấy có mùi thơm của thịt nướng, đi tới tí thì có một quầy bán thịt xiên nướng, Trần Phúc quyết định vào làm vài xiên.
- Lão bá! Cho cháu tám xiên nướng ạ - khi vào trong quầy Trần Phúc nói.
- Có ngay! Có ngay! - lão chủ quầy nói.
Một lát sau thì món cũng ra, cái mùi thơm của thịt nướng đã làm bụng Trần Phúc cồn cào từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng được ăn. Chàng ăn một lèo hết luôn tám xiên thịt, ăn xong Trần Phúc vò bụng nghĩ thầm:
- Ăn thịt nướng trong tiết trời xe lạnh của mùa xuân, đúng là không còn gì để nói nữa mà - bỗng dưng Trần Phúc nhìn thấy ánh trăng vừa qua khỏi mái nhà - qua ngày rằm rồi mà trăng vẫn sáng nhỉ?
Rồi bỗng Trần Phúc chợt nhận ra một điều gì đó: "Ngày rằm, trăng sáng... trăng sáng chẳng phải là Minh Nguyệt sao? Không lẽ câu "hạ danh chưa lên tới đỉnh" là ý nói thời khắc mặt trăng chưa mọc lên tới đỉnh. Đúng rồi! Chắc chắn là như thế, mặt trăng giờ chỉ mới mọc qua mái nhà một tí, vậy là mình còn cơ hội."
Như vớ được vàng, Trần Phúc chạy như ma đuổi tới cổng thành phía Nam với hy vọng gặp được Minh Nguyệt ở đó. Sau khi chạy bạc mạng một lúc thì chàng cũng đến nơi, Trần Phúc nhìn phía dưới cổng thành thì quả nhiên là không có ai. Rồi chàng phi thân lên nóc thành, ngó ngang, ngó dọc vẫn không thấy ai.
Trần Phúc thở hổn hển nghĩ thầm: "Không có người, chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi ư? Nhưng ngoài nơi này thì thật sự mình không nghĩ ra được nơi nào khác ứng với lời gợi ý cả. Không lẽ... mình đã đến trễ? Chắc là vậy rồi... hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn mười ngày, có thể nàng ấy đã đến đây vào mấy ngày trước đó... "
Buồn bã và thất vọng, Trần Phúc đành phải ra về, chàng tự nhủ: "Có lẽ kỳ duyên... nó không tồn tại"
Trần Phúc phi thân xuống dưới, định về phủ tri châu thì bỗng nhiên từ phía xa xa, một bóng hình xuất hiện, bóng hình đó dần dần đi về phía Trần Phúc.
Dưới ánh trăng sáng, bóng người đó từ từ hiện ra rõ ràng, những sợi tóc mềm mại để xéo trước trán, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, cây đao trên tay, dáng hình thanh mảnh cùng bộ y phục màu đen, không lẫn vào đâu được, đó chính là Minh Nguyệt, nàng đang tiến về phía Trần Phúc.
Trần Phúc lúc này cứ tưởng ma tới bắt chàng đi thì sợ hãi suýt nữa vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng khi nhận ra người đang tới là Minh Nguyệt chàng mới lấy lại bình tĩnh.
Minh Nguyệt bước đến trước mặt Trần Phúc, nàng từ từ khoanh tay trước ngực, thanh đao nàng cầm phát ra ánh sáng nhè nhẹ trong đêm như một vầng trăng thu nhỏ, nó lấy đi một thoáng đưa mắt nhìn theo của Trần Phúc.
Rồi chàng ngước lên nhìn Minh Nguyệt, khuôn mặt trái xoan cùng đôi môi anh đào mỏng hồng đã khiến chàng suy tư bao nhiêu ngày qua cuối cùng cũng lại được nhìn thấy một lần nữa. Nhưng lần này, sẽ không còn như những tình cờ trước đó, hôm nay Trần Phúc sẽ phải vạch trần tất cả những sự thật mà Minh Nguyệt đang che giấu, điều đó có thể sẽ khiến chàng cảm thấy nhói một chút trong lòng.
Thế nhưng, có một thứ tình cảm lớn hơn và vị trí cao hơn tất cả mọi thứ khác ngự trị bên trong trái tim Trần Phúc, đó là tình yêu dành cho Đất Nước. Trần Phúc yêu Đại Việt, và khi có một ai dám xâm hại đến Đại Việt, Trần Phúc không cho phép mình nhân nhượng.
Rồi khi Minh Nguyệt bước đến, Trần Phúc lên tiếng trước:
- Đã để cô phải đợi lâu!
Minh Nguyệt nói một cách chậm rãi:
- Sao huynh biết ta đã đợi lâu?
Trần Phúc đáp:
- Hạ danh chưa lên tới đỉnh, trăng sáng thì vào ngày rằm sẽ sáng nhất, nhưng những ngày sau đó, trăng vẫn sáng. Nói cách khác, từ ngày 15 trở đi, trong khoảng thời gian sau khi mặt trời lặng cho đến trước lúc trăng mọc lên tới đỉnh đầu, cô sẽ có mặt ở đây.
Minh Nguyệt mỉm cười, vẫn nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc, nàng đáp:
- Chính xác lắm! Có vẻ như ta đã không uổng công chờ đợi.
Trần Phúc khẽ cười rồi đi qua phía quán nước bên đường ngồi xuống và từ tốn nói:
- Nhưng... có một đêm cô đã không ở đây.
Minh Nguyệt đưa mắt nhìn về chỗ Trần Phúc đang ngồi:
- Hửm? Là đêm nào?
Trần Phúc nhìn thẳng vào Minh Nguyệt, chàng nghiêm giọng:
- Cái đêm cô và tên Trương Thiên Đãng gặp nhau trên chiếc thuyền neo phía trong nội thành.
Minh Nguyệt thoáng bất ngờ trước lời Trần Phúc nói, thế nhưng nàng chỉ mất một cái chớp mắt để lấy lại sự điềm tĩnh:
- Có vẻ như huynh đã biết được một vài thứ rồi nhỉ?
Trần Phúc nhìn Minh Nguyệt, chàng cười nhẹ một cái rồi bắt đầu nói.
- Lần gặp đầu tiên của chúng ta là ở bờ hồ, nhìn thì có vẻ rất tình cờ nhưng không, cô đang ở đó để canh vớt sát tên Trương Thiên Đãng sau trận chiến. Lần gặp thứ hai ở Thăng Long, nếu ta không lầm, lúc đó cô đang đi điều tra về thanh thế của ta. Lần gặp thứ ba cũng không phải là ngẫu nhiên gì cả, mà là cô đang ở đó, cùng chỗ với tên trộm mộ, lần này cũng chẳng phải cô đến đây vì để chờ ta, mà là đến để hợp mặt với tên Trương Thiên Đãng. Có đúng không? Cô Gái Ánh Trăng!