Chương 21: Bắt Đầu! Trận Chiến Dưới Ánh Trăng
Thiên An đáp:
- Bọn ta đã sớm biết mục tiêu của các ngươi chính là sứ giả, do đó bọn ta đã lén đánh tráo và hộ tống sứ giả thật đi một con đường khác tới Thăng Long. Và như thế, một sứ giả nữa đã được tạo ra nhằm dụ ngươi lộ mặt.
A Đại bất ngờ khi toàn bộ hành động của hắn đều bị lộ tẩy, hắn tức giận nói:
- Bọn Hồng Minh khốn kiếp, lúc nào cũng dở thủ đoạn. Nhưng rõ ràng các ngươi và quan phủ không xen vào chuyện của nhau mà? Sao giờ lại ở đây chứ?
Thiên An đáp:
- Vậy sao? Những tên khác của Hồng Minh có thể không can dự vào quan phủ, nhưng ta thì khác, cái gì ta cũng can dự bởi vì ta đại diện cho công lý, ở đâu có t·ội p·hạm thì ở đó có ta, và nhiệm vụ của ta ở đây là bắt ngươi về quy án.
A Đại cười to:
- Bắt ta sao? Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó!
Nói rồi hắn ta lao lên dùng dao t·ấn c·ông Thiên An, Thiên An cũng rút dao ra lao lên, hai con dao đối chiến. A Đại lui lại một nhịp rồi đâm dao tới nhầm đoạt mạng Thiên An. Thiên An xoay người tung ra chiêu Mưa Pha Lê, hàng loạt mãnh pha lê phóng ra hướng thẳng về phía A Đại.
Trong khoảng cách quá gần, A Đại dường như không còn đường chống đỡ trước vũ điệu tuyệt đẹp của Thiên An. Bất giác, hắn ta ngã người tung hàng loạt cú đá như một cơn lốc cuốn bay tất cả những mảnh pha lê đang lao tới.
Pha lê bay tứ tung, Thiên An phải phi thân lên đâm thủng mái nhà thoát ra ngoài để tránh b·ị t·hương. Sau pha đó, A Đại cũng nhanh chóng bay lên mái nhà để ứng chiến.
Ở ngoài này, Trương Lĩnh và Trần Phúc nghe thấy có biến ở phía Thiên An thì cũng ngay lập tức lao lên mái nhà.
- Đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, cứ tưởng cô bị hắn ta khử rồi chứ - Trần Phúc nói với vẻ châm chọc.
- Thấy hắn vào trong phòng mà hai người không đến giúp, còn ở ngoài này thông thả, chắc cho mỗi người một dao quá - Thiên An tức tối nói.
- Chuyện đó... e rằng không ổn cho lắm - Trương Lĩnh nhắn mặt.
Tình thế lúc này là ba đấu một, hết sức bất lợi cho A Đại, nhưng hắn ta vẫn không tỏa ra chút nao núng.
- Đông vui quá nhỉ? Định mở hội trong đêm tối à?
Trần Phúc bước lên nói:
- Có lẽ chỉ để bắt một tên nội gián như ngươi thì ba người bọn ta là quá dư thừa, nhưng để có thể dựng lên vở kịch dụ ngươi ra mặt thì bọn ta khá là hao tổn tâm trí đấy.
Thật ra việc Trần Phúc nhờ Phạm Tôn đại nhân làm giúp hôm trước chính là loan tin ngày mai sứ giả sẽ rời khỏi đây để cho tên nội gián nôn nóng mà hành động sớm. Và rồi sau đó, việc của Trần Phúc và Trương Lĩnh là ngồi ở ngoài canh chừng phòng của sứ giả do Thiên An giả dạng.
Ngoài ra Trần Phúc cũng nhờ Phạm đại nhân âm thầm di tản hết gia nô và quân lính trong phủ đi khỏi chỗ này, vì chàng biết những người đến đây tối nay sẽ không hề đơn giản, nhất định đại chiến sẽ nổ ra, nơi đây rồi sẽ trở thành chiến trường ác liệt, bọn họ không thể vừa đánh nhau vừa bảo vệ mọi người được.
Còn ở bên này thì tên A đại vẫn rất tự tin, hắn mạnh miệng đáp:
- Dư thừa sao? Ta nghĩ ba người là chưa đủ đâu - A Đại vừa nói vừa lấy trong người ra một quả pháo, hắn bắn lên một phát làm bầu trời phát sáng dữ dội.
Thiên An thấy vậy thì nói
- Hắn gọi đồng bọn sao?
- Tôi e rằng chuyện này không ổn - Trương Lĩnh nói.
Trần Phúc biết được người mà hắn ta gọi tới là ai, chàng ngước nhìn lên bầu trời rồi nghĩ thầm: "Cuối cùng cũng tới."
Giữa không trung, một tia sáng chiếu từ mặt trăng xuống dưới sân, từ trong vệt sáng đó, Minh Nguyệt xuất hiện, khung cảnh giống như nàng ấy vừa trên cung trăng đáp xuống hạ giới.
Bộ hắc y huyền bí tung bay phấp phới, thanh đao phát ra ánh mờ giữa đêm trăng, Minh Nguyệt bước ra từ trong vệt sáng như một thiên thần và nói.
- Trận chiến dưới ánh trăng, chính thức bắt đầu!
Ngay sau đó, hàng loạt linh hồn bay tới tụ lại một điểm ở dưới sân, nguyên hình của tên Trương Thiên Đãng dần dần lộ diện với chiếc áo choàng tím có hình quỷ trên vai, cảnh tượng cứ như linh hồn của hắn ta hiện về từ âm phủ vậy.
- Bọn Hồng Minh đáng c·hết! Hôm nay là ngày tàn của các ngươi - tên Trương Thiên Đãng nói với vẻ mặt gian xảo.
Ở trên mái nhà, Trần Phúc nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, chàng nghĩ thầm: "Cô muốn làm thật sao Minh Nguyệt?"
Thiên An thì phấn khích vì sắp được đánh nhau, chiến ý trong lòng đang dân trào, nàng bước lên hùng hổ quát to xuống dười:
- Cứ bơi hết lên đây, bổn cô nương sẽ tiếp hết!
Trương Lĩnh đứng kế bên thì nhăn mặt:
- Tôi e rằng chuyện này không ổn cho lắm.
Còn tên A Đại ở phía bên kia thì nhìn thấy đồng bọn của mình tới, hắn phi thân xuống sân rồi tiến lại hai người kia nói:
- Sứ giả Nhà Nguyên đã bị bọn Hồng Minh đánh tráo rồi, hiện tại không có người ở đây.
Minh Nguyệt quay qua Trương Thiên Đãng, ánh mắt sâu thẳm không một cảm xúc nhẹ nhàng nói:
- Thế là kế hoạch đã thất bại rồi à?
Tên Trương Thiên Đãng bước lên cười nham nhở:
- Không sao, mục tiêu hôm nay không phải là sứ giả, mà là mấy tên nhãi kia, Hiệu Triệu Quân Đoàn!
Vừa dứt lời, Tên Trương Thiên Đãng đặt tay xuống đất vận khí làm phép, ngay lập tức một quân đoàn xác sống hết sức đông đảo từ mặt đất trồi lên, những cái xác này mặc giáp phục tay cầm gươm và giáo, mặt mày tái nhợt không một chút sinh khí, cảnh tượng ghê rợn làm ai cũng sởn gai ốc.
- Chịu c·hết đi bọn nhãi ranh! - tên Trương Thiên Đãng cười rồi hô to.
Ở trên mái nhà, Thiên An nhìn thấy mấy cái sát tông teo trồi lên thì nhăn mặt:
- Eo ơi! Bọn này nhìn tởm quá!
Trần Phúc nghiến răng rồi nói:
- Có vẻ như mục tiêu bọn chúng muốn nhắm đến không phải sứ giả mà là chúng ta.
- Tôi đã nói chuyện này không ổn rồi mà - Trương Lĩnh cau mày.
- Hai người hãy cẩn thận, bọn chúng là những kẻ cực kỳ nguy hiểm, chúng ta hoàn toàn không có thông tin gì về khả năng của bọn chúng, thế nên nếu tình hình chuyển biến xấu thì hãy rút lui để tránh t·hương v·ong - Trần Phúc nói.
Thiên An cười nhếch mép rồi nói:
- Hôm nay cẩn trọng vậy thủ lĩnh? Để ta dọn đường trước cho, Mưa Pha Lê!
Nói rồi Thiên An bay lên tung hàng loạt mảnh pha lê về phía bọn xác sống. Khi những mảnh pha lê găm vào các xác sống thì bất ngờ là không có máu chảy ra và bọn chúng cũng không hề hấn gì.
- Cái gì chứ? - Thiên An thốt lên.
Thấy thế, tên Trương Thiên Đãng ở bên dưới cười to:
- Đây là những cái xác thật sự, không biết đau và không thể bị tiêu diệt. Bây giờ! Hãy tiến lên nào quân đoàn bất tử của ta!
Sau khi nghe lệnh, bọn xác sống lao lên t·ấn c·ông ba người.
Thấy vậy, Trương Lĩnh bĩu môi nói:
- Nếu bọn chúng không biết đau thì tôi và Thiên An không làm gì được rồi, thế nên hãy làm gì đó đi Trần Phúc.
Trần Phúc méo mặt:
- Cái gì? Hai người ở đây để làm gì chứ?
Thiên An nói:
- Trương Lĩnh nói đúng đó! Làm gì đó đi! Bọn chúng tới rồi kìa!
- Đáng ghét mà! - Trần Phúc nói thầm.
Lúc này các xác sống đã bay lên mái nhà và áp sát ba người họ, Trần Phúc đưa tay phải lên tung ra chiêu Tia Hủy Diệt bắn ra một chùm ánh sáng khiến các xác sống hóa thành tro bụi.
Thấy Trần Phúc tiêu diệt cả một đám xác sống trong nháy mắt, Thiên An nói:
- Được việc đấy chứ!
- Phải công nhận là như vậy! - Trương Lĩnh gật đầu.
Trần Phúc nghiến răng "xì" một tiếng rồi nói.
- Hai cái người này! Giỡn mặt hay gì?
Thế nhưng họ chưa vui mừng được lâu thì các mảnh tro của bọn xác đã tụ lại và bọn chúng đã quay về trạng thái ban đầu mà không hề hấn gì.
Thấy thế, tên Trương Thiên Đãng cười to:
- Ta đã nói đây là quân đoàn bất tử mà! Khoanh tay chịu c·hết đi bọn nhãi ranh!
Ở trên này Thiên An nhăn mặt:
- Chuyện này là sao vậy? Hắn ta tìm mấy cái xác vớ vẩn này ở đâu thế không biết?
- Không ổn! Không ổn! - Trương Lĩnh lo lắng.
Trần Phúc hô to:
- C·hết tiệt! Nếu ánh sáng đã không thanh tẩy được những vết nhơ này thì hãy để bóng tối cuốn tất cả vào hư vô.
Nói rồi Trần Phúc nhảy lên giữa không trung tung chiêu Hỗn Nguyên Hấp Thụ, từ tay trái của Trần Phúc, một luồng khí màu đen phát ra, nó bao phủ quân đoàn xác sống và hút lấy toàn bộ nguyên khí của bọn chúng.
Các xác sống bên dưới không còn nguyên khí nhanh chóng biến thành những đóng tro nằm rải rác dưới mặt đất, một số bị gió thổi bay phấp phới biến nơi đây giống như trở thành một bãi thiêu xác c·hết.
Nhìn thấy Trần Phúc thay đổi ánh mắt, Trương Lĩnh thốt lên:
- Đó chẳng phải là mặt trái của Trần Phúc sao?
Thiên An nhăn mặt nói:
- Và còn là một bản mặt luôn lảm nhảm những thứ không thể hiểu nổi.
Người ở dưới sân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh ngạc, Trương Thiên Đãng tức tối:
- Thằng nhãi đó? Làm sao mà nó có thể?
Minh Nguyệt vẫn thản nhiên bình phẩm:
- Coi mấy cái xác của ngươi kìa, nhìn tởm quá đấy!
Ở bên này, Trần Phúc từ trên không trung đáp xuống phía sân, chàng cười nham nhở giang rộng hay tay và nói nói:
- Nào! Hãy đến đây! Bóng tối sẽ chào đón các ngươi bằng tất cả sự trìu mến.
- Đáng ghét! Tên nhãi này...
A Đại nghiến răng định lao lên nhưng Minh Nguyệt ngăn lại, nàng nhìn Trần Phúc khẽ nhíu mày khó hiểu rồi lại quay sang nói với hai tên kia:
- Hai người xử lý hai tên trên mái nhà đi, ta sẽ lo tên này.
A Đại nói:
- Nhưng mà công ch...
- Đây là mệnh lệnh! - Minh Nguyệt ngắt lời A Đại.
Trương Thiên Đãng nói:
- Được rồi! Ai cũng được, chôn xác bọn chúng hết đi...