Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 123: Quá Khứ Đối Nghịch




Chương 123: Quá Khứ Đối Nghịch

Rồi khi đến một bãi cỏ bên đường, hai người ngồi xuống cạnh nhau. Trong đêm khuya thanh vắng, dưới ánh trăng hiu hắt, Trần Phúc tựa đầu vào vai Thiên An, mặt mày ủ rũ thảm thương.

Thiên An lúc này trong bộ váy đỏ mềm mại, nàng đưa đôi mắt to tròn nhìn qua, thấy Trần Phúc cứ tựa vào vai mình, mặt cúi gằm như sắp khóc đến nơi.

Thấy vậy thì Thiên An khẽ nhíu mày, ánh mắt long lanh hiện lên vẻ lo lắng, đôi môi căng mọng mấp mé trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng nhẹ giọng:

- Ai ăn h·iếp huynh à?

Lúc ở ngã ba đường, Trần Phúc đứng trước những sự lựa chọn, khi đó chàng cảm nhận được rõ nét cái gì là quan trọng nhất với mình.

Cái cảm giác có người bên cạnh, có người chờ đợi, có người quan tâm, có người để mình tựa vào những lúc khó khăn, không ngờ nó lại hạnh phúc, ấm áp và sung sướng đến như vậy.

Lúc này khi ngồi cạnh Thiên An, chàng mới thật sự biết được tất cả những thứ chàng mong cầu ở ngoài kia đều hiện hữu ngay trước mắt từ thuở nào mà đến bây giờ chàng mới nhận ra.

Cái sự êm ái của bờ vai này, cái mùi hương quen thuộc mà hằng ngày chàng vẫn ngửi này, cái con người sẵn sàng ngồi với chàng dù bây giờ là nửa đêm này, đối với chàng, người con gái này mới thật sự là người quan trọng nhất.

Rồi khi đang hưởng thụ cảm giác sung sướng này, Trần Phúc nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thiên An phát ra thì chàng ủ rũ đáp:

- Tôi vừa thua trận!

Thiên An cảm thấy bất ngờ, nàng ngó qua, hai mắt long lanh mở to, giọng nói có phần hốt hoảng:



- Cái gì? Ai mà mạnh đến mức đánh bại được huynh?

Nàng biết cái tên đáng ghét này rất mạnh, nếu so với nàng thì hắn còn kém xa, thế nhưng kẻ đánh bại được hắn chắc chắn cũng không phải loại đơn giản.

- Không phải thua đánh nhau mà là thua đấu trí, thua trong một ván lớn! - Trần Phúc nói mà nước mắt ứa ra vì cay cú.

Thiên An lại ngạc nhiên, tên này đánh nhau có thể thua chứ đấu trí thì nàng chưa thấy hắn thua bao giờ, một kẻ luôn cẩn trọng và được mệnh danh là bộ não của Hồng Minh mà để thua trong một cuộc đấu não, Thiên An có thể hiểu được đã kích này với hắn là lớn đến mức nào.

Rồi nàng đưa bàn tay nhỏ xinh lên xoa đầu Trần Phúc, giọng nói nhỏ nhẹ an ủi:

- Thôi đừng có khóc, thua keo này ta bày keo khác.

Trần Phúc hít mũi một cái rột rồi mếu máo:

- Nhưng mà nó tức lắm!

Thiên An nghe xong thì méo mặt, nàng chẳng biết tức cái gì nữa, thua thì thôi có gì đâu mà phải ôm cục tức rồi ngồi ủ rũ như vậy, nàng nhìn hắn lúc này mà chán đời thật sự.

Rồi Thiên An chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể ngồi đó xoa đầu an ủi để cho Trần Phúc mặc sức, mặc tình mà khóc.

Thật ra Trần Phúc chẳng có tức gì cả, chuyện ở sông Lam chàng đã sớm quên đi từ lâu, chỉ là chàng đang tìm một cái cớ để mè nheo với Thiên An.



Công việc bận rộn, cả hai phải di chuyển suốt, chẳng mấy khi mà cả lại có dịp ngồi cạnh nhau như vầy, Trần Phúc muốn cảm nhận lâu hơn một chút cảm giác có người quan tâm và dỗ dành.

Ngay từ nhỏ thì chàng đã chẳng có người thân, người mà luôn bên cạnh chàng trong suốt những năm tháng ấu thơ có lẽ là Thiên An.

Thời đó cả hai luôn chí chóe đọ xem ai mạnh hơn, ngày trước thì Thiên An rất háo thắng và cho đến bây giờ chắc cũng còn cái tính đó.

Và bởi vì cùng một sư phụ, cả hai được coi là đồng môn, Thiên An lúc nào cũng muốn thắng Trần Phúc ở mọi mặt, thế nhưng Trần Phúc ngay từ nhỏ đã là một thiên tài trong chiến đấu, chàng không có sức mạnh thể chất vượt trội như Thiên An, thế nhưng những toan tính chiến thuật mới là sức mạnh thật sự của Trần Phúc.

Do đó mà một người não ngắn như Thiên An chẳng bao giờ thắng nỗi Trần Phúc trong một cuộc đấu tay đôi cả. Ấy vậy mà cả hai vẫn luôn so kè, kèn cựa nhau từng li từng tí suốt thời niên thiếu.

Cho đến khi Trần Phúc được chọn làm Thủ lĩnh Hồng Minh, ba năm liền chàng đi biệt tích. Thời gian đó chàng cảm thấy trong lòng trống trải vô cùng, cái con người luôn chí chóe rủ chàng đánh nhau mọi lúc rảnh đùng một phát không ở bên chàng nữa.

Nỗi nhớ mông khiến Trần Phúc không thể tiếp tục đi như vậy nữa, chàng phải về để được nghe giọng nói trong trẻo của nàng, được nàng chửi là đồ đáng ghét, được nàng dành cho một sự quan tâm đặc biệt mà không phải ai cũng có.

Và giờ đây có lẽ quyết định trở về và mang cái "cục nợ" này theo trong những chuyến chu du là một việc vô cùng đúng đắn mà chàng đã làm...

Rồi khi những suy nghĩ hỗn loạn đã được sắp xếp gọn gàng trong từng ngăn não, Trần Phúc nắm lấy bàn tay ngọc ngà nhỏ xinh của Thiên An, chàng xoa nhẹ lên làn da mịn màng ấy, giọng nói nhỏ vừa đủ cả hai cùng nghe:

- Lúc ở ngã ba, Thiên An đã nghĩ gì vậy?

Thiên An đang vừa ngồi xoa đầu Trần Phúc vừa nhìn sao trời lấp lánh trong cái gió lạnh hiu hiu. Bất chợt nàng cảm nhận Trần Phúc đang xoa tay mình, đây là lần đầu tiên cả hai gần gũi đến vậy.



Nhưng mà cũng không hẳn, nói đúng hơn thì đây là lần đầu tiên cả hai hòa thuận đến vậy. Thiên An còn nhớ, khi còn bé nàng và Trần Phúc đã luôn đối nghịch về suy nghĩ và cách hành sự.

Trần Phúc là một người cẩn trọng đến mức khiến nàng phải dị ứng, còn nàng là một người ngốc đến mức khiến Trần Phúc cũng chả ưa nổi.

Đó cũng là lý do mà nàng luôn ghét và cứ hả gặp mặt là lại đòi đánh nhau với Trần Phúc bất kể ngày đêm.

Rồi chẳng biết là từ khi nào mà cả hai trở thành đôi bạn cùng tiến, Trần Phúc luôn giỏi hơn nàng ở mọi mặt, điều đó khiến nàng luôn phải nỗ lực hết mình để đuổi kịp hắn.

Và nàng phải công nhận rằng nhờ Trần Phúc mà nàng mới đủ dũng khí và mạnh mẽ để luôn tiến về phía trước bất kể là bao khó khăn.

Thế nhưng một ngày đẹp trời Trần Phúc nói hắn sẽ rời khỏi Thăng Long, và sau đó là biệt tâm ba năm liền.

Một cảm giác chơi vơi và lạc lõng ở giữa dòng đời, thời gian đó nàng buồn bã và ủ rũ vô cùng, nàng chẳng còn biết mình cố gắng để làm gì bởi vì cái bức tường chắn trước mặt, cái mục tiêu để nàng luôn cố sức vượt qua bỗng nhiên biến mất một cách vội vã và bất ngờ.

Rồi lại một ngày đẹp trời của ba năm sau Trần Phúc lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng bất ngờ và vội vã cũng y như cái cách hắn từng biến mất.

Cái ngày gặp lại Trần Phúc, nàng muốn nói rất nhiều với hắn, thế nhưng nói được ba câu thì hắn lại biến mất như cái cách hắn xuất hiện.

Lúc đó nàng nhận ra rằng suốt khoảng thời gian ấu thơ và niên thiếu, nàng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nàng không muốn thanh xuân tiếp tục bị c·hôn v·ùi ở cái chốn hoàng cung tẻ nhạt thêm nữa.

Đó cũng là lý do mà ngay ngày hôm sau thì nàng quyết phải kéo Trần Phúc đi cùng nàng cho bằng được.

Và tất nhiên khoảng thời gian từ đó đến nay đối với nàng là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong mười tám năm sống trên đời của nàng.

Và nàng cũng chẳng biết là từ khi nào mà nàng và Trần Phúc đã không còn cãi nhau, dù đôi khi cũng có những xung đột trong cách làm việc, thế nhưng cả hai giờ đây đã có thể ngồi lại cùng nhau như hai người thân thiết thật sự.