Chương 124: Thấu Rõ
Dù không nói ra nhưng Thiên An nghĩ có lẽ chính Trần Phúc cũng cảm nhận được cả hai người đã dần trở nên thân thiết hơn sau những ngày tháng chu du cùng nhau.
Và rồi cho đến cái hôm Trần Phúc cứu nàng và ngồi tựa vào tay nàng để bài tỏ tình cảm, lúc đó dù không có một lời nào khẳng định rằng cả hai có tình cảm đặt biệt với nhau.
Thế nhưng một điều chắc chắn rằng vào lúc đó cả hai đều đã dành cho đối phương một vị trí vô cùng lớn ở trong lòng.
Trần Phúc đã nói nàng là người quan trọng nhất với hắn, Thiên An hiểu điều đó có nghĩa là gì, nàng biết Trần Phúc mồ côi từ nhỏ, người duy nhất bên hắn chỉ có nàng và sư phụ, việc hắn đặt nàng lên trên cả sư phụ, điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với nàng.
Lúc đó Thiên An đã cảm động đến mức sắp khóc, thế nhưng nàng vẫn cần thời gian để suy nghĩ.
Và cho đến lúc đứng trước ngã ba đường, khi nhìn thấy Trần Phúc ở trong một sự lựa chọn, nàng chợt nhận ra rằng tận sâu trong đáy lòng nàng mong muốn hắn đi về phía nàng.
Và cái khoảnh khắc Trần Phúc quay qua mỉm cười với nàng, nàng đã có được câu trả lời cho việc ai là người quan trọng nhất đối với nàng.
Và giờ đây Trần Phúc đang ở bên cạnh nàng, đang tựa vào vai nàng, đang nắm tay nàng và hỏi nàng nghĩ gì khi ở ngã ba đường.
Thiên An cũng nghiêng qua tựa đầu vào Trần Phúc, nàng mỉm cười, một nụ cười hiện lên vẻ bình an và thoải mái, nàng chậm rãi đáp lời Trần Phúc:
- Lúc đó ta nghĩ rằng huynh sẽ đi theo người khác và để ta đứng đó một mình.
Trần Phúc cảm nhận được Thiên An đang tựa vào mình, tay nàng vẫn xoa đầu chàng và nàng cũng không phản kháng khi bất ngờ bị chàng nắm tay, ngược lại nàng còn có chút thả lỏng và thư giãn.
Chàng nhận ra rằng nàng cũng cảm thấy thoải mái khi ở bên chàng, một cảm giác được đáp lại, nó khiến Trần Phúc cảm thấy tình cảm của mình không phải là đơn phương.
Thế nhưng điều Trần Phúc quan tâm hơn là Thiên An nghĩ chàng sẽ bỏ đi và để nàng ấy lại một mình, chuyện đó nghe có vẻ không buồn cười lắm, Trần Phúc tự hỏi nàng ấy có đang giỡn thiếu vui hay không?
- Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Tôi trông giống kẻ sẽ bỏ mặc người quan trọng nhất với mình ở giữa ngã ba đường sao? - Trần Phúc nói, thái độ có một chút hờn trách.
Thiên An lại nghe được câu nói đó, một lần nữa Trần Phúc khẳng định nàng là người quan trọng nhất với hắn, nàng tự hỏi hắn định nói câu đó cho tới bao giờ, hắn làm như nàng không biết điều đó vậy, thiệt tình!
- Ở bên kia đường là người muội muội yêu dấu của mấy người, tui làm sao biết chắc được mấy người sẽ đi về đâu - Thiên An làm bộ vu vơ nói.
Trần Phúc nghe xong thì cau mày, chàng tự hỏi Thiên An có hiểu lời chàng nói hay không, chàng đã nói nàng ấy là người quan trọng nhất với chàng rồi mà giờ lại còn không biết chàng sẽ đi về bên nào, cái đầu đất này đúng là ngốc hết phần thiên hạ mà, thiệt tình!
Dù có hơi quạo nhưng Trần Phúc vẫn ngồi im chứ chẳng dám nói gì, chàng chỉ nhẹ nhàng hỏi lại:
- Thế giờ đã biết kết quả chưa?
- Biết rồi! Hì hì - Thiên An tinh nghịch đáp, nàng vẫn ngồi đó xoa đầu Trần Phúc, lúc này nàng thầm cảm ơn vì thời khắc hiện tại chàng đã ở đây chứ không phải là một nơi khác.
Trần Phúc nghe thấy Thiên An cười, tự nhiên chàng cũng cảm thấy vui lây, rồi bất giác lại cười khúc khích theo nàng trong vô thức. Thiên An thấy vậy thì liền ngó xuống hỏi:
- Cười gì vậy tên đáng ghét?
Tên đáng ghét, câu chửi Thiên An chỉ dành riêng cho Trần Phúc, nó thân thuộc đến mức giờ đây nghe Thiên An nói vậy thì Trần Phúc cũng xem như là nàng đang gọi tên mình một cách bình thường, rồi Trần Phúc khẽ cúi đầu, giọng nói có chút ngập ngừng:
- À không có gì, mà... Thiên An biết vị trí của Thiên An trong lòng tôi rồi đó, tôi... cũng muốn biết tôi trong lòng Thiên An đứng thứ mấy.
Thiên An sốt ruột ngồi nghe Trần Phúc nói dông nói dài mà muốn đạp cho một cái ghê gớm, hôm nay lại còn bẽn lẽn xưng tên đồ nữa, nó khiến nàng dị ứng dễ sợ luôn.
Dù vậy thì khi nghe Trần Phúc hỏi thì nàng cũng ngồi nhìn lên trời đếm coi hắn đứng đâu trong lòng nàng. Và rồi sau một hồi đếm thì nàng quả quyết đáp:
- Thứ năm! Huynh đứng thứ năm trong lòng ta!
Trần Phúc ngồi cúi đầu lặng im hồi hộp chờ đợi kết quả, cuối cùng kết quả sổ ra khiến chàng bật ngửa ra phía sau ôm mặt buồn rầu, tự kỷ nói thầm:
- Gì chứ? Trước tôi còn có bốn chàng khác nữa sao? Đau đớn thật mà!
Nhìn Trần Phúc nằm dưới cỏ ôm mặt lảm nhảm, Thiên An quay qua đánh vào chân hắn một cái rồi cau có nói:
- Nói nhảm gì vậy? Bốn chàng ở đâu ra?
Trần Phúc nghe xong thì hé ngón tay lộ hai con mắt ra chớp chớp nhìn Thiên An hỏi:
- Thì tôi thứ năm, trước tôi chẳng phải còn có bốn chàng nữa sao?
Thiên An liếc xuống lườm Trần Phúc bằng nửa con mắt, giọng nói có chút bực bội:
- Chắc đấm cho c·hết quá, đâu nhất thiết phải là mấy anh chàng!
Trần Phúc vẫn lấy tay bịt mặt, chỉ để lộ ra hai mắt, giọng lí nhí hỏi lại:
- Thế họ là ai?
Bất chợt Thiên An quay mặt đi, nàng ngước lên nhìn bầu trời đầy sao rồi vu vơ nói:
- Chẳng phải huynh rất thông minh sao? Tự suy nghĩ đi!
Trần Phúc nghe xong thì trố mắt ngạc nhiên, Thiên An đầu đất hôm nay bày đặt thách đố chàng nữa chứ, chuyện này thật là không thể tin được.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì xung quanh Thiên An có rất nhiều người thân, nào là Hoàng thượng, Thượng hoàng, Hoàng Thái hậu rồi còn sư phụ nữa.
Trần Phúc ngồi đếm một hồi thì chợt ra bốn người rồi, vậy người thứ năm là chàng sao? Nếu như vậy thì Trần Phúc chỉ xếp sau gia đình của Thiên An thôi, nghĩ tới đây chợt lòng Trần Phúc rộn ràng như ba mươi Tết.
Chàng hí hửng bật dậy, sau đó lại ngồi tựa vào vai Thiên An, nắm lấy tay nàng và xoa nhẹ âu yếm.
Thiên An thấy Trần Phúc vui vậy thì chắc cũng hiểu được ý của nàng rồi, nàng cũng chợt cảm thấy vui trong lòng và nở một nụ cười hiền dịu, tay trái để yên cho Trần Phúc xoa, tay phải lại bất giác đưa lên vuốt ve mái tóc của chàng.
Vẫn tư thế tựa vai như cũ, vẫn cái xoa đầu nhẹ nhàng từ tốn, nhưng chẳng biết vì sao lần này Trần Phúc cảm thấy nó khác hẳn, nó cứ lân lân, sung sướng trong lòng như thể mới có được một cái gì đó lớn lao trong đời vậy.
Chắc có lẽ là bởi vì giờ đây chàng đã thấu hiểu được lòng Thiên An, điều đó với chàng thật tuyệt, sao bao năm tháng, cuối cùng chàng cũng cảm nhận được rõ ràng tình cảm của nàng dành cho chàng.
Rồi Trần Phúc nhắm mắt lại để tận hưởng phút giây diệu kỳ này một cách trân trọng nhất, chàng nói nhỏ với Thiên An:
- Được ở bên cạnh Thiên An, tôi vui lắm!
Thiên An nhìn thấy Trần Phúc đang có vẻ rất vui và hạnh phúc, nàng cũng vui, vui vì giây phút này đây cả hai đã hiểu được lòng nhau, rồi nàng mỉm cười, khẽ tựa đầu vào Trần Phúc và nói:
- Ta cũng vậy...
***
Sáng hôm sau, bên trong một căn phòng nhỏ ở trụ sở Hồng Minh, Huyền Trân tỉnh dậy khi những tia nắng ấm áp chiếu vào nơi đầu giường.
Nàng quay qua thì thấy Trương Lĩnh đang ngồi tựa đầu vào cạnh giường và ngủ say sưa. Lúc này nàng chăm chú nhìn vào dung mạo của Trương Lĩnh, một khuôn mặt cứng rắn góc cạnh, vài hoa văn màu đen trên cổ càng tô điểm thêm cho sự mạnh mẽ bất phàm.