Chương 122: Ngã Ba Đường
Rồi Minh Nguyệt mỉm cười, nàng vẫn bình thản như mọi khi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào con người đang cúi đầu ngồi đối diện và hỏi nhỏ:
- Huynh... đang tỏ tình ta đấy à?
Nghe Minh Nguyệt hỏi vậy thì Trần Phúc ngước lên, chàng nắm lấy tay Minh Nguyệt, ánh mắt vẫn dịu dàng ân cần, giọng nói quyết đoán:
- Phải, tôi đang bày tỏ tình cảm với cô, tôi thích cô. Dù tôi biết cô là mối nguy cho Đại Việt, tôi đã cố dặn lòng rằng chúng ta là không thể. Thế nhưng khi đứng trước cô, chính tôi mới là kẻ không thể, không thể kìm nén cảm xúc mà cứ thích cô đến điên dại.
Lúc này Minh Nguyệt dù có bình tĩnh đến đâu thì cũng cảm thấy chấn động trong lòng. Nàng không thể ngờ một người xuất thân từ Thế Giới Ngầm như nàng lại được thủ lĩnh của Hồng Minh dành cho mình một tình cảm đặc biệt đến vậy.
Thế nhưng, cũng bởi vì xuất thân của cả hai vốn là hai đầu chiến tuyến, điều đó khiến lý trí không cho phép Minh Nguyệt tiếp nhận đoạn tình cảm này.
Rồi nàng nhẹ nhàng rút tay lại, đôi môi mỏng hồng mỉm cười hiền hòa:
- Cảm ơn vì đã thích ta như vậy, thế nhưng ta và huynh chỉ là những quân cờ trên một bàn cờ lớn. Chúng ta không thể đi theo ý muốn mà phải làm những việc được gọi là trách nhiệm. Huynh có trách nhiệm với Đại Việt, ta cũng có bổn phận với nơi ta thuộc về. Ta nói vậy, mong huynh hãy hiểu cho - những lời cuối, Minh Nguyệt nói nhỏ, ánh mắt hướng đi nơi khác như không muốn đối diện với Trần Phúc.
Nói tới đây, Trần Phúc cũng hiểu ra vấn đề, chàng không làm khó Minh Nguyệt nữa.
Lúc này không khí nặng nề và trầm buồn bao phủ không gian, sau đó thì cả hai cũng im lặng và chìm vào những dòng suy nghĩ của riêng họ.
Quyết định hôm nay vô cùng khó khăn cho người bài tỏ và cũng là những tiếc nuối nhen nhóm trong lòng người từ chối.
Chẳng biết ngày sau họ sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt như thế nào, thế nhưng hôm nay là một nốt trầm buồn trong mối quan hệ của cả hai...
Rồi cũng tối hôm đó, nhờ thuật dịch chuyển của Minh Nguyệt, nàng đưa Trần Phúc về lại Thạch trấn, cả hai chia tay nhau tại đó, mỗi người lại mỗi con đường như chưa hề có chuyện gì xảy ra...
***
Trong lúc đó, Thiên An đang vát Huyền Trân trên vai, sau khi ra khỏi Thành Âm U thì nàng đi tìm đường về trụ sở.
Đang đi lang thang, nàng thấy Trương Lĩnh và sư phụ bay trên trời thì lập tức quơ tay múa chân quát to:
- Này... sư phụ, con ở đây!
Hai người đang bay thì thấy Thiên An phía dưới, cả hai liền đáp xuống. Vừa thấy Hoàng Thuyên thì Thiên An hí hửng chạy tới:
- Sư phụ, sao sư phụ tới đây?
Hoàng Thuyên bước lại xoa đầu Thiên An rồi hiền hòa nói:
- Lo cho đệ tử ruột của ta bị người khác ức h·iếp ấy mà.
Nghe vậy thì Thiên An vuốt mũi một cái rồi chống tay vươn vai nói:
- Con đây vô địch thiên hạ, ai mà ức h·iếp được con?
Hoàng Thuyên và Trương Lĩnh nghe xong thì đều méo mặt, họ tự nhủ rằng may mà Thiên An không có ở hẻm vực lúc đó, nếu không thì có mà khóc thét khi nhìn thấy những con quái vật ở đó.
- Mà thấy con an toàn là ta vui rồi, thôi ta về đây! - Hoàng Thuyên vừa nói vừa quay lưng bước đi.
Thấy vậy thì Thiên An liền chạy đến hỏi:
- Sao đi vội vậy sư phụ? Người gặp Trần Phúc chưa?
- Có gì đâu mà cần ở lâu? Nhà ta còn bao việc, không rảnh để gặp nó đâu!
Nói rồi Hoàng Thuyên bay đi mất, để lại đây Thiên An với tiếng thở dài, nàng biết sư phụ chả có việc gì ngoài cái việc vội về để đi câu cá với mấy ông bạn già.
Sau đó Thiên An và Trương Lĩnh cũng tìm đường về lại trụ sở, khi đang đi trong Thạch Trấn thì bọn họ đến một ngã ba đường.
Trong đêm khuya thanh vắng, dưới ánh trăng hiu hắt, Thiên An bỗng nhìn thấy bên trái có hai bóng người đang đi tới, nhìn kĩ thì ra là Huyền Trinh và Mộc Thảo.
Thế nhưng phía bên phải lại có một hình dung thân quen khác, người đó mặc bộ đồ trắng đen, dáng người cao ráo, dung mạo anh tuấn, phía trước có một lọn tóc chỉa hờ qua bên trán.
Người đó chính là Trần Phúc, thế nhưng dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày giờ đã không còn, thay vào đó là một vẻ u buồn, bước đi mà mặt cúi gằm, chẳng chịu nhìn đường gì cả.
Kết quả là Trần Phúc đâm sầm vào hai người Huyền Trinh và Mộc thảo ở giữa ngã ba đường. Lúc này Thiên An và Trương Lĩnh cũng vừa bước đến.
Những ánh mắt thất thần nhìn nhau, Huyền Trinh lúc này lui lại một bước chuẩn bị xem kịch hay.
Trương Lĩnh ở bên này cũng rón rén nấp vào một phía. Thiên An thì vẫn đứng đó, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Còn Mộc Thảo thì dù hai mắt không thấy gì nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là Trần Phúc, ngay lập tức, một giọng nói trong trẻo thánh thót phát ra từ đôi môi đỏ thắm:
- Trần Phúc ca ca!
Trần Phúc lúc này đang buồn rầu thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thân quen, chàng ngước lên nhìn, một thân ảnh với bộ tuyết y thướt tha, mái tóc đen óng mượt rẽ sang hai bên trán, tắm vải hoa che đi hai mắt, cái mũi cao tinh gọn, đôi môi trái tim xinh xắn hiện lên cùng hai má hồng căng mịn.
Trên tay cầm một thanh kiếm gỗ bị gãy ngang, nàng sở hữu một dáng người nhỏ nhắn đáng yêu đi cùng với những đường cong mềm mại dịu dàng của thiếu nữ mười bảy.
Trần Phúc đã sớm nhận ra Mộc Thảo ngay khi vừa nghe thấy giọng nói của nàng, thế nhưng lúc này chàng còn nhận ra một hình dung khác đang đứng nhìn chàng ở phía ngã đường bên cạnh.
Lòng Trần Phúc lúc này rối bời, quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến chàng không thể nở nổi nụ cười dù trước mắt là đứa tiểu muội lâu ngày không gặp.
- Mộc Thảo muội! Chào muội! - Trần Phúc cúi đầu, giọng nói ủ rủ như mới mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Tất cả đều ngạc nhiên, từ những người ngoài cuộc cho tới người trong cuộc đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kể cả Thiên An cũng cảm thấy chuyện này không bình thường, tên Trần Phúc đáng ghét mà nàng biết chưa bao giờ ủ rủ như vậy, đây còn là lúc gặp lại người muội muội yêu dấu của hắn, nàng cau máy nhìn Trần Phúc, nhất định là hắn đang gặp chuyện gì kinh khủng lắm.
Còn Mộc Thảo lúc này dù niềm vui khi gặp lại ca ca trong lòng đã vỡ nát thành trăm mảnh, thế nhưng sự xuất trần thanh toát vẫn hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ xinh. Nàng bình tĩnh, một tay nắm hờ trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng hướng về Trần Phúc:
- Huynh... có chuyện buồn sao?
Dù rằng rất muốn ngồi lại hàn nguyên tâm sự, thế nhưng lúc này trong lòng Trần Phúc còn nhiều thứ quan trọng hơn phải bận tâm, chàng nhìn qua Mộc Thảo, nấm tay xiết chặt, ánh mắt quyết đoán:
- Không có gì, huynh sẽ nói chuyện với muội sau, lúc này huynh có việc rồi!
Một lời dứt khoát rồi Trần Phúc đi qua ngã đường bên cạnh, nơi có người con gái đang đợi chàng với mái tóc đen cột cao tung bay nhẹ nhàng trong gió thoảng, đôi hàng mi công dài, hai mắt long lanh như sao trời, cái mũi cao xinh xắn, bên dưới là bờ môi đỏ mọng vô cùng cuốn hút.
Hình dung này lúc ban đầu đi cùng chàng khoác trên người bộ giáp phục kiêu hãnh, thế nhưng giờ đây chỉ là áo vải thước tha, chỉ là giản dị như hoa, hoàn toàn không còn là nàng công chúa ngọc ngà mà từ lâu nàng đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều mỗi khi ở trước mặt chàng.
Cho đến bây giờ, khi nhìn vào hình dung này, Trần Phúc chợt nhận ra nàng đã âm thầm lẳng lẽ thay đổi rất nhiều, nàng giờ đây dù chỉ là áo vải đơn sơ, nhưng đối với Trần Phúc, nàng đẹp đẽ và lấp lánh một cách lạ kì không gì tả nổi.
Và rồi hai mắt Trần Phúc nhìn Thiên An, chàng nở một nụ cười ấm áp rồi tiến tới bế Huyền Trân từ trên vai Thiên An đem qua cho Trương Lĩnh và nói:
- Nhờ huynh lo cho cô ấy giúp tôi!
Rồi chẳng chờ Trương Lĩnh trả lời, Trần Phúc quay qua nắm tay Thiên An kéo nàng bước đi về hướng xa xăm trong sự ngỡ ngàng của tất cả.
Kể cả Thiên An cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, lúc này nàng chỉ biết đi theo Trần Phúc một cách vô định.