Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 121: Đừng Đấu Nữa!




Chương 121: Đừng Đấu Nữa!

- Hừ - Hoàng Thuyên quét thương một phát rồi quay qua lên giọng - để cái mạng của ngươi lại đây thì bọn chúng được đi!

Thấy vậy thì Trần Hưng cười nhạt một cái, khí tức bắt đầu luân chuyển, hắn mở ra một kết giới đưa cả hai vào một chiều không gian tách biệt:

- Vậy là Thuyên bá bá quyết định sẽ đấu với con sao? Con e rằng chuyện đó không hay cho lắm!

Vừa nói hắn ta vừa bật cùng một lúc sáu luân xa lên, ngay lập tức sáu đóm sáng có hoa văn hình hoa sen hiện lên và liên kết với nhau xếp thành một pháp luân lục sắc xoay vòng phía sau lưng hắn ta.

Lúc này từ trong mắt của hắn phát ra một loại bạch khí cứ như những làn khói trắng nhè nhẹ tỏa sáng hai bên, nhìn hắn lúc này chẳng khác gì một vị thần thật sự.

Hoàng Thuyên đứng đối diện nhìn thấy cảnh tượng đó thì không khỏi bất ngờ, ông thốt lên:

- Cái gì chứ? Ngươi thật sự mở được nó.

Khóe môi Trần Hưng nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt trắng xóa, giọng nói bình thản phát ra:

- Phải, chính là nó, thế nên bá bá đứng cố sức, kẻo lại không an hưởng được tuổi già.

Nói rồi hắn ta giải trừ sàu luân xa và phá bỏ kết giới đưa cả hai hiện ra giữa trời cao. Rồi hắn quay lưng bước vào trong vết nước hư không và rời khỏi đó trong nét mặt sửng sốt của Hoàng Thuyên.

Ở dưới đây, nhìn tên kia đem ba người đi trước mắt đại tướng quân, cả bọn không khỏi hoang mang, không ai biết chuyện gì đang diễn ra.

Duy chỉ có Trần Thanh là hiểu rõ, chàng biết người đại huynh của mình có sức mạnh cỡ nào, việc Hoàng Thuyên không ngăn được tên đó âu cũng không quá khó hiểu.

Rồi khi những vết nứt hư không đã biến mất, Hoàng Thuyên bay xuống trước mặt cả đám và nói to:

- Hết chuyện rồi, ai về nhà nấy đi!

Tất cả nghe vậy thì cũng giải tán sau đó, chẳng mấy chốc chỉ còn mình Trương Lĩnh và Hoàng Thuyên ở lại, rồi chàng bước tới trước mặt Hoàng Thuyên chắp tay cúi đầu:

- Thuyên tướng quân!



- Ùm - Hoàng Thuyên gật đầu rồi hỏi - Trần Phúc với Thiên An đâu rồi?

- Bẫm tướng quân, Trần Phúc đang giao đấu với một kẻ của Thế Giới Ngầm ở hướng khác, còn Thiên An thì bị thất lạc hiện chưa rõ tung tích.

Nghe xong thì Hoàng Thuyên vuốt càm mấy cái rồi ôn tồn đáp:

- Giờ chắc cũng chẳng còn kẻ mạnh ở đây đâu, phần còn lại để Trần Phúc tự xử lý, chúng ta đi tìm Thiên An!

- Tuân Lệnh!

Sau đó cả hai bay đi, để lại một bãi hoang tàn và sơ sát cho hẻm vực sông Lam...

***

Ở dưới thung lũng, lúc này Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại. Trời cũng đã sập tối, Trần Phúc vừa ra ngoài tìm được một mớ nấm, chàng vào trong sơn động đốt lửa lên và ngồi nướng chúng.

Đang ngồi nướng nấm thì bỗng nhiên Trần Phúc nghe thấy có tiến động từ phía sau.

Quay qua nhìn thì Minh Nguyệt đã tỉnh lại, nàng lúc này hơi cau mày vì không biết chuyện gì đang xảy ra, hai mắt đen xinh đẹp nhìn Trần Phúc như một sinh vật lạ. Thấy vậy thì Trần Phúc mỉm cười hiền hòa nói:

- Cô tỉnh rồi à?

Đảo mắt nhìn qua một vòng thì Minh Nguyệt cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, lúc đó nàng đã ngất xỉu và có lẽ Trần Phúc đã cứu nàng.

Nghĩ rồi thì đôi mày mỏng manh của Minh Nguyệt dãn ra. Nàng cử động tay chân, lúc này những v·ết t·hương trên cơ thể làm nàng hơi có chút đau nhói.

Rồi Minh Nguyệt ngồi dậy, vài sợi tóc đung đưa trước trán, đôi môi anh đào nhẹ nhàng mấp mé:

- Tại sao lại cứu ta?



Nhìn vào cái vẻ lạnh lùng ấy, Trần Phúc thoáng cười, hai mắt híp lại, vui vẻ đáp:

- Vì chúng ta là bằng hữu!

Nghe xong thì Minh Nguyệt sững người, hai mắt mở to nhìn bộ dạng vui vẻ hiền hòa này của Trần Phúc, đôi môi mỏng hồng mở hờ trong vô thức.

Lúc nào hắn cũng vậy, cũng nhìn nàng với ánh mắt đó, ánh mắt của một người thiện lương dành cho người bạn luôn đối địch với hắn.

Cứ mỗi lần nhìn thấy hắn nhìn nàng như vậy, đáy lòng nàng lại bất giác rung lên, một cảm giác khiến nàng không thể toàn tâm toàn ý đối nghịch với hắn.

Rồi chẳng biết vì sao Minh Nguyệt lúc này cũng chẳng quan tâm tại sao hắn lại cứu nàng nữa, sự chú ý của nàng lại dành cho cái mùi hương ở đống lửa phía sau Trần Phúc.

- Huynh nướng cái gì mà thơm vậy?

Một giọng nói nhẹ nhàng mang âm vực khá nhỏ phát ra từ đôi môi anh đào xinh xắn. Dù nó là một âm vực mà Minh Nguyệt thường dùng, thế nhưng sao lần này Trần Phúc nghe nó có vẻ ấm áp hơn mọi khi rất nhiều.

Chàng quay qua lấy một xiêng nấm đã nướng chín đưa ra trước mặt Minh Nguyệt rồi nói:

- Nấm chính tay tôi nướng đấy, cô ăn đi!

Đưa đôi tay ngọc cầm lấy cái xuyên nấm ướt át tỏa hương nồng nàng, Minh Nguyệt ngồi đó ăn với Trần Phúc.

Tính ra bọn họ đã uống với nhau không biết bao nhiêu là ly rượu, thế nhưng chưa một lần ăn với nhau dù gặp nhau ở quán ăn thường xuyên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi lại ăn cùng nhau mà không có rượu để đưa đẩy câu chuyện.

Rồi khi đang ăn thì Trần Phúc vu vơ nói:

- Tôi muốn biết là làm cách nào? Và làm như thế nào?

Minh Nguyệt đang thưởng thức cây nấm nướng siêu ngon thì nghe câu hỏi của Trần Phúc, nàng ngơ ra, hai mắt đen chớp chớp nhìn Trần Phúc như không hiểu chuyện gì.

Nhìn cái vẻ mặt nghệt ra lúc này của Minh Nguyệt làm Trần Phúc cảm thấy rung động mạnh trong lòng bởi vì chàng chưa bao giờ nhìn thấy cái dáng vẻ này của Minh Nguyệt, nó cứ xinh đẹp mềm mại như một bông tuyết đang rơi.



- Tại sao cô lại chọn chơi trực diện mà không đi vòng, tôi cứ nghĩ người như cô phải chọn cách đi lắc léo hơn chứ.

Nhìn Trần Phúc nói mà cái vẻ cay cú hiện rõ trên mặt làm Minh Nguyệt phì cười, lần đầu tiên nàng cười thoải mái như vậy trước mặt Trần Phúc.

Lúc này nàng nghĩ chắc có lẽ Trần Phúc đã ôm cục tức này từ trưa tới bây giờ, việc thua trong kèo lần này có lẽ là một cú sốc tâm lý lớn đối với Trần Phúc. Nghĩ rồi Minh Nguyệt cố nhịn cười, đôi môi chúm chím nói:

- Dù có hơi tự mãn, thế nhưng nếu huynh biết hết những toan tính của ta thì có lẽ huynh sẽ không thấy nó đơn giản. Ta chỉ có thể tiết lộ một điều đó là chuyến hàng vẫn đi hướng Lạng Sơn.

- Cái gì?

Nghe xong thì Trần Phúc chấn động, đầu chàng nhảy số liên tục, bảy bảy bốn chín kịch bản dựng lên. Và rồi sau một hồi thì kịch bản ứng với lời Minh Nguyệt nói đã nảy ra, chàng thốt lên hai chữ:

- Thuyền giả? - Trần Phúc vừa nói vừa đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt thấy Trần Phúc hãi hùng mà buồn cười, nàng quay đi hướng khác, vừa ăn nấm vừa vu vơ đáp:

- Không thể nói được, lần sau chúng ta gặp lại vẫn sẽ đối đầu, cho huynh biết thì lộ hết bài vở của ta à?

Trần Phúc nghe xong thì cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, giọng nói nhỏ vừa đủ cả hai cùng nghe:

- Vậy... không đấu nữa có được không?

Minh Nguyệt quay qua, lúc này Trần Phúc cũng ngước lên nhìn nàng, vẫn ánh mắt hiền hòa ấy. Thấy vậy thì nàng bình thản đáp:

- Tại sao? Huynh sợ thua ta à?

Lúc này Trần Phúc lại cúi xuống, cố tránh ánh mắt của Minh Nguyệt, nấm tay vẫn siết chặt, chàng nói mà tim đập thình thịch:

- Tôi không muốn đấu với cô, tôi không muốn đấu với bằng hữu của mình và càng... không muốn đấu với người mình thích.

Minh Nguyệt nghe xong thì không bất ngờ, bởi vì nàng biết cái tên này luôn thích nàng, từ lần đầu gặp là hắn đã có ý đó, và cả những lần sau, hắn luôn chủ động nói nghiêng, nói xéo về điều đó.

Thậm chí lúc ở Thái Nguyên hắn còn nói rằng xem cả hai như duyên trời định. Và mãi cho đến hôm nay, mượn không gian riêng tư này, hắn mới nói thẳng ra những điều hắn suy nghĩ với nàng.