Chương 120: Bầu Trời Chia Ba
Chẳng mấy chốc, chỗ này chỉ còn lại bốn người Hoàng Thuyên, Lý Hoàng và Minh Luân và Hà Hồ đang b·ất t·ỉnh.
Con thuyền lúc này cũng đã ngập đầy nước và chuẩn bị chìm xuống sông.
Và rồi cả ba người đứng nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu gì, tất cả bọn họ đồng loạt kích hoạt cùng một lúc năm luân xa và từ từ bay lên không trung để lại con tàu khổng lồ dần chìm sâu xuống đáy sông.
Những người khác lúc này đã di chuyển lên vách núi bên trái để quan sát cuộc chiến. Khi nhìn thấy năm luân xa trên lưng ba người bọn họ, ai nấy đều kinh hãi như không tin vào mắt mình.
- Lục, đỏ, lam, tím, trắng, là năm cổng luân xa, bọn họ điên hết rồi!
- Không thể tin được, luân xa bốn và năm là hai luân xa ban phát khả năng của thần, trên đời này không có mấy người mở được hai luân xa đó.
- Đại tướng quân thì không nói, nhưng hai tên kia cũng đạt đến luân xa năm. Những kẻ chủ chốt của Thế Giới Ngầm và Quan Sáng Thế thật sự có sức mạnh khủng kh·iếp như thế sao?
- Trận đấu gì thế này, thật sự còn hơn cả điên rồ nữa.
Ai nấy điều hãi hùng, duy chỉ có Trương Lĩnh và Trần Thanh đều đã cảm nhận được hai tên đó không tầm thường ngay từ lúc giao đấu, bọn họ cố cầm cự được vài chiêu với tên Lý Hoàng là đã quá sức lắm rồi, giờ đây chỉ có thể trông cậy hết vào đại tướng quân.
Lúc này ở trên trời cao, một mình Hoàng Thuyên đứng đối diện với hai con quái vật của hai đại thế lực tà ác.
"Bùng, Bùng, Bùng"
Cơ thể ba người họ bùng lên những tia khí bao lấy toàn thân, những tia khí này phát ra cuồn cuộn từ dưới chân chạy l·ên đ·ỉnh đầu.
Nếu khí tức của một người bình thường khi bộc phát sẽ uống công mềm mại, thế nhưng khí của ba người lúc này lại có hình dạng tia sắc bén.
Và khí của cả ba còn có màu sắc khác nhau khi Hoàng Thuyên màu đỏ, Lý Hoàng màu vàng và Minh Quân màu xanh lam, điều này làm cho tất cả những người đứng xem bên dưới một phen trầm trồ lác mắt.
Và rồi Hoàng Thuyên rút Thương Bão Tố ra, những tia khí đỏ bắt đầu bao lấy cây thương. Lúc này bầu trời bỗng nhiên tối xầm, những đám mây đen bắt đầu tích tụ cuồn cuộn bên trên, hàng vạn tia sét lũ lượt giáng xuống.
Một thân thể oai vũng sừng sững đứng giữa không trung hiệu triệu thiên địa, cảnh tượng này không ai dám nghĩ là do một con người chỉ cần rút thương một phát mà có thể tạo ra.
Nhìn đối thủ thị uy trước mặt, hại tên bên đây cũng chẳng thể trơ mắt đứng nhìn. Minh Luân với tay rút Kiếm Phong Thần ra, lưỡi kiếm sắc lẹm lập tức được những tia khí màu xanh lam bao phủ.
Dưới chân hắn ta, không khí bắt đầu xoay chuyển, một cơn gió mạnh thổi đến, cơn gió đó từ từ xoay vòng và hình thành một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ vươn tới trời cao.
Cơn lốc bao phủ không gian xung quanh và sẵn sàng nuốt chửng tất cả mọi thứ mà nó đi qua. Minh Luân vác trên vai ả đồ đệ, lúc này hắn hiện ra giữa tâm lốc, những tấm vải băng tung bay trong gió bão, hắn đã sẵn sàng nghênh chiến.
Ở bên này, Lý Hoàng cũng chẳng chịu kém cạnh, hai cánh tay chứa đầy những tia khí vàng, hắn vung hai đấm sang hai bên, hàng trăm đợt kình lực cuồn cuộn phát ra đẩy lùi gió lốc và bão tố sang hai hướng, hư không liên tiếp xuất hiện những vết nứt, chấn động khủng khíp khiến bầu trời rung chuyển như muốn sụp đổ xung quanh hắn ta.
Ở bên dưới nhìn lên, bầu trời giờ đang chia làm ba, chấn động, bão tố và lốc xoáy, cảnh tượng giống như các vị thần đang giáng thế, chẳng ai còn tin vào mắt mình nữa, đây không phải là trận chiến của những người bình thường mà đây là trận chiến của những kẻ mang sức mạnh thần thánh.
Lúc này bão tố tộ hội trên thương, gió lốc xoay vòng trên kiếm, đất đá bao trùm vào nắm đấm. "Rầm" một cái, cả ba chiều không gian đâm sầm vào nhau, một chấn động kinh khủng kh·iếp khiến cả bầu trời rung chuyển.
Những tia khí sắc bén của cả ba điên cuồng lấn tới muốn nuốt chửng kẻ thù. Sấm sét phát ra từ trung tâm vụ v·a c·hạm đánh nát hư không xung quanh, dòng thời gian ngưng động hoàn toàn, chẳng còn ai đủ khả năng để nhận thức chuyện gì đang xảy ra ngoài ba người đang giao chiến.
Tuy nhiên, thế cân bằng không giữ được lâu, dù Lý Hoàng và Minh Luân đã cùng hợp sức thế nhưng khoảng cách sức mạnh giữa người đàn ông mạnh nhất Đại Việt và hai con quái vật là có.
Ngay trong lúc trời đất rung chuyển, hư không sứt mẻ, Hoàng Thuyên bùng phát những tia khí cuồn cuộn quét một thương đẩy lùi cả hai.
Ông như một tia chớp dịch chuyển tới trước mặt Minh Luân vung cây thương chứa đầy tia khí sắc bén đâm một phát vào bụng khiến hắn cùng cô ả đệ tử văn thẳng về phía xa.
Rồi lại xoẹt một cái, Hoàng Thuyên dịch chuyển tới bên Lý Hoàng và cho hắn một thương vào ngực văn ra xa tám mươi thước.
Lúc này Minh Luân và Lý Hoàng mỗi người ăn một thương, khí tức tan biến, b·ất t·ỉnh nhân sự bay đi trong không trung về hướng vô định.
Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, thế nhưng từ phía xa, một lỗ hổng không gian xuất hiện, từ trong đó, ba cánh chim màu vàng bự chảng bay ra cuốn lấy cơ thể Lý Hoàng, Minh Luân và Hà Hồ sau đó giữ chúng lơ lửng trên không trung.
Chưa kịp để ai biết chuyện gì xảy ra thì một đạo âm truyền tới vang vọng trên bầu trời:
- Chuyện của lũ trẻ, Thuyên bá bá cần gì phải nhọc lòng?
Ngay sau câu nói, từ trong vết nứt hư không, một người đàn ông tuổi tầm ba mươi lăm bước ra, người này dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn bất phàm, trên cổ có xăm một chữ Trần, thế nhưng chữ Trần kia lại bị gạch ngang bởi một đường xẹo lòi cắt qua.
Hắn mặt trên người một bộ giáp vàng có họa tiết chim phượng hoàng vô cùng hoành tráng chiếu rội hào quang thắp sáng bầu trời sông Lam.
Từng bước đi trên không trung, kình lực phát ra khiến đất trời rung chuyển, khí thế làm cho những người bên dưới nhìn lên phải cảm thấy khó thở nơi lòng ngực.
Nhưng trong đó có một người khó thở nhất, chính là Trần Thanh, bởi vì người vừa mới xuất hiện kia chính là kẻ đứng đầu Quân Sáng Thế và cũng chính là đại huynh của chàng, người đời gọi hắn với danh xưng Sáng Thế Chủ, Trần Hưng.
Lúc này khi nhìn thấy tên đó, vết sẹo trên mắt trái Trần Thanh lại đau nhói, sự xuất hiện của người này khiến chàng không giữ được bình tĩnh, hai hàm răng cắn chặt, ánh mắt căm phẫn nhìn lên bầu trời.
Dù vậy, Trần Thanh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đứng yên bởi vì chàng biết được mọi chuyện ở đây từ lâu đã vượt ngoài khả năng của chàng, giờ chàng mà có lao lên thì cũng chỉ như một hòn đá ngáng đường mà thôi.
Ở trên cao, Hoàng Thuyên nhìn thấy kẻ mặc hoàng giáp xuất hiện thì lòng dân lên một đợt gợn sóng, tay cầm chắt thương sẵn sàng bung hết sức nếu tên này muốn động thủ.
Rồi Hoàng Thuyên từ từ bước tới trước mặt hắn, sắc mặt vẫn như chưa hề có chuyện gì xảy ra, giọng nhẹ nhàng trầm ấm trả lời câu hỏi của hắn:
- Lũ trẻ bên ngươi khá già khiến ta không thể ngồi nhìn bọn chúng ức h·iếp các cháu của ta được.
Trần Hưng vận khí thu ba tên Lý Hoàng, Minh Quân và Hà Hồ bay lại phía sau lưng mình, hắn ung dung đứng trước Hoàng Thuyên, giọng nói cũng rất bình thản tự nhiên:
- Vậy sao? Đã để bá bá phải nhọc lòng, con thật cảm thấy hổ thẹn!
Nghe xong thì Hoàng Thuyên cười khẩy một cái, ông hướng mặt đi nơi khác rồi sau đó giọng đầy mỉa mai nói:
- Kẻ khinh sư diệt tổ, làm chuyện trời đất bất tha như ngươi cũng biết hổ thẹn? Ta thật sống sáu mươi năm trên đời chưa từng thấy trường hợp nào như vậy cả. Ta mà là Trần Tín thì ngươi sớm chỉ còn là cái xác mà thôi.
- Ồ... cha con sao? Ông ấy vẫn khỏe chứ ạ? - Trần Hưng vẫn dửng dưng nói.
Hoàng Thuyên lại cười đầy khinh miệt:
- Nhờ phúc của ngươi mà hắn vẫn sống tốt.
Lúc này Trần Hưng mới đưa mắt nhìn xuống dưới, bóng hình người tiểu đệ của hắn hiện lên, hắn đưa ánh mắt trìu mến và nở một nụ cười nhạt gửi xuống dưới rồi quay qua Hoàng Thuyên, giọng bình thản nhưng đầy ý khiêu khích:
- Hôm nay con muốn đưa ba người này đi, chắc là Thuyên bá bá sẽ không phiền chứ ạ?