Chương 119: Nước Cờ Ẩn
Rồi khi quyền pháp đã không có tác dụng, Lý Hoàng và Trần Thanh tách nhau ra và thi triển tuyệt kỹ.
- Cũng khá đó, khiến ta nóng người rồi đây này! - vừa nói hắn ta vừa vận khí rồi đập tay xuống đất - Vạn Thạch Hấp Thụ!
Ngay sau câu nói của hắn, một lỗ hư không mở ra từ phía dưới sàn tàu, từ trong đó hàng loạt khối đá bay lên bao lấy Trần Thanh.
Chẳng mấy chốc, cơ thể chàng đã bị đá bao phủ và tạo thành một khối cầu lắp kín, hoàn toàn không có kẻ hở.
Lúc này khối cầu phát ra những tia tử lôi và "bùm" một phát, quả cầu đá đã bị Trần Thanh đánh cho tan nát vỡ vụn rơi xuống sàn tàu.
Thế nhưng đấy chỉ là chiêu che mắt của Lý Hoàng, ngay khi Trần Thanh vừa hiện ra thì hắn ta đã lập tức lao tới và tung cho chàng một Đấm Dư Chấn thẳng vào bụng khiến không gian tan nát, cơ thể Trần Thanh cũng một lần nữa văn xa ba mươi tám thước về phía sau.
Thế nhưng lần này không để Lý Hoàng chờ đợi lâu, ngay lập tức Trần Thanh đã quay trở lại và tẩn cho hắn một Đấm Tử Lôi vào người khiến hắn văn xa hai mươi tám thước về hướng mũi tàu.
Dù b·ị đ·ánh ngã thế nhưng Lý Hoàng ngay lập đứng dậy, cơ thể hắn dù có bị tổn thương do tử lôi gây ra nhưng không mấy ảnh hưởng tới sức mạnh của hắn, hắn vẫn lao lên như một con mãnh thú ngay sau đó.
Còn Trần Thanh lúc này do liên tiếp ăn phải những cú đấm như trời gián của đối thủ nên đã b·ị t·hương khá nhiều, thế nhưng với luân xa thứ nhất, thể lực và sức chống chịu của chàng cũng được gia tăng đáng kể, nhờ vậy mới có thể trụ vững tới bây giờ.
Dù vậy, cứ tiếp tục đấm nhau như vầy không phải là cách hay, Trần Thanh buộc phải kết thúc chuyện này sớm để tránh đêm dài lắm mộng.
Nghĩ rồi Trần Thanh vận khí vào mắt khiến nó phát ra ánh sáng mờ, đồng tử từ từ chuyển sang hình dạng trăng khuyết một nửa.
Lúc này tên Lý Hoàng đang băng băng lao tới, thế nhưng tốc độ của hắn giờ đây trong mắt Trần Thanh đã giảm đi đáng kể nhờ vào tác dụng của Nguyệt Nhãn.
Và khi đã thấy trước được mọi thứ, Trần Thanh dễ dàng dùng tốc độ nhanh lách người nhẹ nhàng né tránh cú đấm của Lý Hoàng và quay lại ghim cho hắn một Đấm Tử Lôi vào thẳng mặt khiến hắn văn xa hai mươi tám thước về hướng thành tàu rồi rơi xuống.
Lúc này cả đám lại một phen nháo nhào, bàn tán xôn xao:
- Cái gì? Là Nguyệt Nhãn!
- Chẳng những vậy còn là Nguyệt Nhãn cấp hai, hình trăng khuyết một nửa đó, không sai vào đâu được, chính là Nguyệt Nhãn Bán Nguyệt.
- Ta nghe nói với cấp một thì chỉ có thể thao túng không gian, thế nhưng khi lên cấp hai, cả dòng thời gian ở tương lai cũng bị con mắt đó nhìn thấu.
- Trận đấu này quả là điên rồ mà!
Trương Lĩnh đứng đằng xa nhìn vào Trần Thanh lúc này mà rùng mình, hắn vừa có luân xa, vừa có nhãn lực, vừa có Thần Binh quý hiếm, tên này thật sự nếu để hắn phát triển thêm vài năm chắc chắn có thể trở thành một trong những người mạnh nhất Đại Việt.
Tuy nhiên hôm nay hắn còn sống hay không thì hơi khó nói, bởi vì lúc này con quái vật kia có vẻ như còn chưa bung hết sức, lại còn thêm tên đang nằm ngủ ở bên kia, có vẻ tên đó còn mạnh hơn cả tên bên này.
Rồi ở phía thành tàu, Lý Hoàng đứng dậy, hắn bẻ cổ một cái rắc, gương mặt lộ vẻ phấn khích khi nhìn qua Trần Thanh:
- Ồ... là Nguyệt Nhãn sao? Thú vị lắm, thật sự hôm nay vui hơn ta tưởng rất nhiều.
Vừa dứt câu, trên lưng hắn ta phát ra một đốm sáng, thế nhưng chưa kịp để ai nhìn thấy gì là hắn đã lao đi như tia chớp và đột ngột xuất hiện từ bên trái đấm thẳng vào mặt Trần Thanh một phát như trời gián khiến chàng văn thẳng vào cột buồm phía sau.
Lúc này, khi Lý Hoàng dừng lại tất cả mới thấy được hắn ta đã mở ra luân xa thứ hai trên lưng. Nếu luân xa một cung cấp sức chống chịu thì luân xa hai cung cấp tốc độ cao, đó là lý do mà tốc độ của hắn nhanh lên đột ngột khiến cả Nguyệt Nhãn cũng không theo kịp.
Lúc này Trần Thanh lại học máu mồm, chàng đứng dậy một cách khó khăn, cơ thể đã đi đến cực hạn khi liên tiếp ăn những cú đấm xé rách hư không của đối thủ.
Rồi không để Trần Thanh có cơ hội trở mình, lúc này Lý Hoàng lao lên vung đấm một lần cuối kết liễu Trần Thanh.
Cảm thấy không ổn, Trương Lĩnh định lao vào cứu trợ thế nhưng vị trí của chàng ở quá xa và tốc độ cũng thua kém tên kia nên chưa kịp cứu thì tên đó đã tới trước mặt Trần Thanh.
Lúc này ai nấy đều trợn tròng hai mắt vì điều xấu nhất sắp xảy ra. Ngay cả Trần Thanh cũng đã hết cách và đứng im buông xuôi.
Thế nhưng đúng lúc này, một thân ảnh lướt tới tóm lấy tay Lý Hoàng ngăng cú đấm của hắn lại ngay trong gang tất trước khi nó kịp chạm vào đầu Trần Thanh.
- Có vẻ như ta đã không đến quá trễ!
Thân ảnh người đó chưa kịp hiện ra thì âm thanh đã vang vọng khiến ai nấy đều trầm trò không biết chuyện gì đang xảy ra.
Và rồi khi dung mạo của người tới bất ngờ như một cơn gió kia hiện ra thì ai nấy đều há hốc mồm, kể cả tên Lý Hoàng cũng không giấu nổi sự bất an.
Một thân người cao to và lực lưỡng vô cùng, có thể là cao hơn người thường một cái đầu, mái tóc xéo rủ xuống che đi một bên mắt trái, y phục chỉ có một cái quần vải vàng kèm thắt lưng đen, áo choàng sau lưng tung bay phấp phới để lộ thân thể cơ bắp cuồn cuộn phía trước, đặc biệt ở giữa ngực còn có hai vết sẹo cắt chéo lõm xuống da thịt trông rất ghê rợn.
Người đó tuổi tầm sáu mươi, những lọn tóc rủ xuống có hơi bạc đi nhiều và che đi gần nửa khuôn mặt thế nhưng dung mạo vẫn rất bất phàm khiến người khác phải ngước nhìn.
Ông vát trên vai một cây thương dài ba thước, lưỡi thương có các hoa văn mây bão đẹp mắt, chạy uốn lượn dọc thương là một luồng khí tức màu đỏ chói chang.
- Đại... đại tướng quân Hoàng Thuyên! - một người ngã ngửa, miệng lắp bắp khi nhận ra người mới đến kia.
- Người được mệnh danh là thần tướng của Đại Việt, người đàn ông mạnh nhất, chưa bao giờ bại trận, Đại Tướng Thánh Nhân, tất cả đều là những mỹ từ dùng để miêu tả người đó - một người kinh hãi nói.
- Thật không thể tin được người đó lại xuất hiện ở đây!
Lúc này Trương Lĩnh đứng từ xa nhìn vào thì nhận ra đó là sư phụ của Trần Phúc và Thiên An, rồi chàng lại mỉm cười vì hiểu ra rằng có lẽ đây là nước cờ mà Trần Phúc đã chuẩn bị để đề phòng trường hợp xấu nhất, và quả nhiên nước cờ này có thể sẽ khiến cục diện ở đây đảo chiều.
Ở bên phía cột buồm, Trần Thanh vừa thoát c·hết trong gang tấc, khi mà chàng còn đang bàng hoàng thì miệng đã bất giác thốt lên ba chữ khi nhận ra người trước mắt:
- Thuyên bá bá!
Lý Hoàng đứng kế bên lúc này miệng đã không còn cười được nữa, hắn nghiến răng ken két, chân mày cau lại hết cỡ, trầm giọng lên tiếng:
- Lão già, đây là chuyện của bọn trẻ, ta khuyên ông đừng nên nhúng mũi vào.
Tên thánh tướng ngồi phía bên kia cũng nhận ra kẻ thật sự mạnh đã xuất hiện, lúc này hắn vát đệ tử của mình lên vai rồi bước ra, thân thể lực lưỡng phong trần, tay cầm kiếm báo, từ trong mặt nạ một giọng nói lạnh lẽo phát ra:
- Có vẻ như ta cần phải giúp ngươi một tay rồi Lý Hoàng à!
Khi nhìn thấy tên Minh Luân bước ra, Hoàng Thuyên có vẻ hơi khựng lại khi nhận thấy ở đây còn có một kẻ mạnh khác, thế nhưng vẻ điềm tĩnh vẫn hiện hữu trên khuôn mặt uy vũ bất phàm của ông.
Rồi buông tay tên Lý Hoàng ra, Hoàng Thuyên đỡ Trần Thanh đứng lên và ôn tồn nói:
- Tất cả rút hết đi, chỗ này cứ để cho ta!
Biết rằng thời điểm hiện tại việc ở đây đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, Trần Thanh gật đầu rồi quay qua ra hiệu cho Trương Lĩnh cùng rút lui.
Trương Lĩnh bên này cũng hiểu ra vấn đề, chàng nhanh chóng ra lệnh cho tất cả người của Hồng Minh nhanh chóng rời khỏi tàu.