Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 115: Tà Ý




Chương 115: Tà Ý

Và rồi chưa kịp để tất cả hiểu ra chuyện gì thì từ bên phía vách núi bên cạnh, một vệt sáng chiếu thẳng xuống mặt đất, từ trong vệt sáng đó, một hình dung tuyệt mỹ xuất hiện với chiếc váy đen tung bay phấp phới trong gió trời.

Đó chính là Minh Nguyệt, nàng ta từ từ bước tới đám người Hồng Minh, thanh đao phát ra ánh sáng mờ lúc này vẫn cầm trên tay, từng bước đi nhẹ nhàng và lã lướt tựa lá thu bay giữa hư không.

Tất cả sửng sốt nhìn về người con gái xinh đẹp đang bước tới, Trương Lĩnh nhận ra cô ta là người của Thế Giới Ngầm mà bọn họ đã đối đầu lần trước. Chàng có vẻ căn thẳng, tiến lại Trần Phúc hỏi:

- Giờ tính sao?

Cuối cùng thì cũng có một kẻ mạnh ở bên phe địch xuất hiện, thế nhưng một là quá ít, nó không phải là con số mà Trần Phúc chờ đợi.

Đối phương đã dày công tạo ra cái không gian giả để dụ bọn họ vào đây thì ắt phải có ý đồ gì đó.

Thế nhưng với một người xuất hiện, rõ ràng bọn chúng không muốn nhắm đến những người đang đứng ở chỗ này.

Nghĩ tới đây thì Trần Phúc bừng tỉnh, cuối cùng chàng đã biết ý đồ thực sự của bọn chúng là gì, Trần Phúc quát to:

- Tất cả qua típ ứng cho Hình Bộ, một mình ta sẽ đấu với cô nương này!

Trước mệnh lệnh của Trần Phúc, ai nấy đều ngỡ ngàng, ánh mắt như không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng phải nhiệm vụ của bọn họ là xử lý chuyện ở bên đây sao, tại sao giờ Thủ lĩnh lại ra lệnh sang phía Hình Bộ?

Thấy được sự khó hiểu trên khuôn mặt của cả đám, Trần Phúc quay qua trừng mắt quát to:

- Đi mau!



Trương Lĩnh thấy Trần Phúc quyết đoán như vậy thì cũng hiểu ý, chàng nhanh chóng quay qua đốc thúc các huynh đệ mau rời khỏi đó.

Rồi khi tất cả đã đi, giờ đây chỉ còn lại hai bóng hình đứng bên bờ suối. Trần Phúc lúc này quay qua, ánh mắt chứa đầy sát ý nhìn về Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lúc này nhìn thấy cái bộ dạng khó coi của Trần Phúc thì khóe môi cong lên, một vẻ mặt đắc ý hiện rõ, nàng bước tới trước mặt Trần Phúc và nhẹ nhàng nói:

- Với thế cờ này... hình như là ta đã chiếu tướng!

Trần Phúc cắn chặt hai hàm răng, những đường gân trên khuôn mặt hiện rõ, lúc này chàng không giấu nổi sự cay cú.

Đúng như Minh Nguyệt nói, nước cờ này Trần Phúc đã đi sai, lợi dụng sự toan tính sâu xa của chàng mà Minh Nguyệt đã cố tình tạo ra mảng không gian này và dẫn dụ chàng xa lưới.

Mục tiêu thật sự của bọn chúng là ưu tiên bảo vệ chuyến thuyền, và với việc không có một binh tốt ở đây thì chắc chắn rằng bên phía sông Lam, những con quái vật thật sự đang ngồi đợi Hình Bộ đến.

Đó cũng là lý do bọn chúng dám hiên ngang ban ngày ban mặt xuất hiện ở trên sông như thế.

Và hiển nhiên là nơi g·iả m·ạo này cũng không phải là điểm tập kết thật sự, đúng là một đòn chí mạng, lần này Minh Nguyệt đã đi guốc trong bụng Trần Phúc.

Nhìn sắc mặt Trần Phúc lúc này thì Minh Nguyệt cũng không cần phải giải thích nhiều, và nàng nghĩ là Trần Phúc cũng đủ khôn ngoan để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Minh Nguyệt phất tay cười mỉm một cái rồi nói:

- Thôi chào nhé, hôm nay ta không có hứng đánh nhau cho lắm.

Vừa nói Minh Nguyệt vừa gọi ra vệt sáng chiếu từ trên xuống và từ từ bay lên trời.

Mặc dù Minh Nguyệt đã cáo từ thế nhưng hôm nay Trần Phúc lại rất có hứng đánh nhau. Vừa thấy Minh Nguyệt bay lên thì ở bên đây Trần Phúc đã bắn ta một Tia Hủy Diệt thẳng vào vị trí của nàng.



Lúc này Minh Nguyệt đang trong tư thế bay nên không kịp chống đỡ kết quả là ăn nguyên quả tia sáng chiếu vào người.

Cơ thể Minh Nguyệt b·ị đ·ánh bay về phía sau và rơi thẳng xuống vực sâu ở gần đó.

Trần Phúc hốt hoảng, chàng chỉ muốn đánh với Minh Nguyệt một trận cho thỏa cơn thịnh nộ chứ không hề có ý g·iết nàng.

Và lúc này, khi nhìn thấy thân ảnh của Minh Nguyệt từ từ rơi xuống vách núi, hai chân chàng lại bất giác chạy thật nhanh về hướng đó, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng của Minh Nguyệt.

Rồi khi đến bên bờ vực, nhìn thấy Minh Nguyệt vẫn đang rơi xuống dưới, trong một khoảnh khắc quyết đoán, Trần Phúc lao thẳng xuống vực sâu không đáy và đuổi theo nàng.

Lúc này cả hai đang rơi tự do từ trên vách núi và băng băng lao thẳng xuống thung lũng sâu thâm thẩm phía dưới.

Nhận thấy hình như Minh Nguyệt đã có dấu hiệu hôn mê, Trần Phúc vận khí vào Găng Ánh Sáng bắn ra một vòng bảo vệ hướng thẳng về phía Minh Nguyệt bao bọc lấy cơ thể của nàng.

Sau đó chàng cũng tạo ra một lớp Giáp Ánh Sáng để bảo vệ bản thân. Và rồi sau một hồi rơi thì cả hai cũng hạ cánh khi liên tục va vào những vách đá và ngọn cây phía dưới thung lũng.

Nhờ vào lớp giáp bảo vệ nên cả hai vẫn toàn vẹn và không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

Vừa mới tiếp đất thì Trần Phúc liền chạy lại hướng Minh Nguyệt để xem xét tình hình.

Lúc này nàng đã hoàn toàn hôn mê, cơ thể thì b·ị t·hương nặng do bị Trần Phúc bắn tia sáng vào.



Nhìn thấy phía trước có một sơn động, Trần Phúc vội vàng bế Minh Nguyệt vào trong đó để chữa thương cho nàng.

Khi vào bên trong, Trần Phúc đặt Minh Nguyệt xuống đám cây dại mọc trên mặt đá. Chàng chuyển nguyên khí qua Găng Bóng Tối, ánh mắt sắc bén bắt đầu hiện ra.

Lúc này Trần Phúc bóng tối đã điều khiển cơ thể, hắn từ từ vén những sợi tóc xéo trên trán của Minh Nguyệt sang một bên và đặt bàn tay lên cái trán trắng mịn của nàng.

Một luồng nguyên khí từ tay của Trần Phúc ào ạt chạy vào cơ thể Minh Nguyệt. Sau đó, từ trong Găng Bóng Tối, một luồng hắc khí chạy ra, nó từ từ tiến đến và chui vào những v·ết t·hương của Minh Nguyệt.

Thứ khí đen này của Trần Phúc được gọi là Y Thuật Hắc Hóa, một loại thuật chữa trị, thế nhưng nó không có tác dụng ngay lập tức mà phải đời một hai ngày sau dược tính mới phát huy, lúc đó có thể khiến v·ết t·hương lành nhanh hơn và không để lại sẹo trên da.

Và tất nhiên cái người cần dùng thuật này nhiều nhất luôn là Thiên An khi lúc nào nàng ấy cũng be bét sau mỗi trận chiến.

Hì hục cả buổi thì cũng xong, giờ thì cũng chẳng biết khi nào Minh Nguyệt mới tỉnh lại, y thuật của hắn không phải là loại có thể giúp người khác khỏi bệnh ngay, do đó Trần Phúc xác định có thể sẽ phải ở đây hơi lâu.

Hắn ngồi bệt ra bên cạnh Minh Nguyệt, lúc này mùi hương cơ thể của nàng thoang thoảng bay đi trong không khí và xộc vào mũi hắn.

Cái hương thơm dịu nhẹ này chẳng biết vì sao mà cứ khiến Trần Phúc đê mê mỗi khi hít phải.

Rồi lại bất giác nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp ấy, lúc này ánh mắt sâu thẳm dù đã nhắm lại nhưng vẫn hiện lên cái vẻ lạnh lùng vốn có, đôi môi anh đào mấp mé trên làn da trắng nõn,

tự nhiên khi nhìn vào nó, Trần Phúc lại muốn đặt lên đó một nụ hôn.

Nghĩ rồi hắn từ từ cuối người xuống, hai mắt hướng thẳng vào khuôn mặt khả ái, nhẹ nhàng môi chạm môi.

Ngay lập tức, một cảm giác mềm mại đến khó tả nơi đầu môi chạy rần lên từng tế bào của Trần Phúc, đôi môi mỏng hồng của Minh Nguyệt phát ra một loại hương thơm quyến rũ khiến hắn rạo rực vô cùng.

Định rằng sẽ tiến xa hơn thế nhưng lúc này bên trong tâm trí, Trần Phúc ánh sáng đang giãy dụa và đòi lại quyền kiểm soát cơ thể.

- Này tên xấu xa, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả? - Trần Phúc ánh sáng nói trong tâm thức.

- Nhân cách ngốc nghếch của ta, nữ nhi mơn mởn như vầy nằm trước mắt, không tranh thủ thì còn làm gì? - Trần Phúc bóng tối đáp.