Chương 114: Toan Tính Chiến Lược
Trong lúc đó, Trần Phúc và Trương Lĩnh đang đi khảo sát địa hình sông Lam để chuẩn bị phương án tác chiến.
Bọn họ phát hiện sông Lam là một con sông chảy theo hướng bắc, nam, bắt đầu từ địa phận nước Nguyên chạy dọc xuống tới trung tâm Tuyên Quang.
Con sông này có nước màu xanh lục rất đặc trưng, địa hình hai bờ luôn là những đồi núi cao ngút ngàn.
Đứng trên một vách núi đưa mắt nhìn xuống ra toàn bộ sông Lam ở phía bên dưới, trần Phúc nói:
- Thấy gì không Trương Lĩnh? Địa hình này dễ công khó thủ, hàng hóa vận chuyển qua sông này rất dễ bị t·ấn c·ông từ trên cao. Việc bọn chúng chọn đi đường thủy là một phương án rất tồi.
Trương Lĩnh đứng kế bên phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm đáp:
- Thế nhưng với số lượng hàng khổng lồ, việc đi đường bộ băng qua những dãy núi này thật sự là bất khả thi.
Trần Phúc khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mang nhiều suy tư hỏi:
- Nếu huynh là bọn chúng huynh sẽ làm gì?
Trương Lĩnh mặt nhăn nhó suy nghĩ một chốc rồi nói:
- Tôi sẽ tập hợp lực lượng tinh nhuệ nhất để bảo vệ tàu, với khả năng của ba thế lực lớn cùng hợp lại, việc đảm bảo chuyến tàu hiên ngang đi qua nơi đây một cách ung dung cũng không phải là không thể.
- Đúng là có thể, thế nhưng việc đó tốn rất nhiều công sức, lũ cáo già đó nhất định sẽ không chọn cách trực diện như vậy đâu - Trần Phúc đáp.
Trương Lĩnh nghe xong thì thở dài, chàng biết người huynh đệ của mình cái đầu rất sạn, sớm đã có dự liệu mà cứ hay vòng vo:
- Huynh đã có tính toán thì hà cớ chi còn hỏi tôi?
Trần Phúc nghe xong thì lấy địa đồ ra rồi để lên trước cho cả hai cùng xem:
- Ở phía nam có một đoạn rất hẹp, tàu bè đi qua đó sẽ áp sát hai bờ, nhất định Hình Bộ sẽ tổ chức tập kích ở nơi đó - Trần Phúc vừa nói vừa đưa tay chỉ vào đoạn hẹp của sông - nếu tôi là bọn chúng, tôi sẽ không đi qua chỗ đó.
- Thế đi đâu? Không lẽ cho thuyền bay qua chỗ đó à? - Trương Linh thắc mắc.
- Nhìn này - Trần Phúc lại chỉ vào địa đồ - trước khi đến hẻm vực đó, có một nhánh sông chảy về hướng đông.
Trương Lĩnh nhìn vào nhánh sông đó rồi nói:
- Gì, nhánh sông này chảy thẳng qua Lạng Sơn mà, đi qua đó làm gì?
- Vấn đề nằm ở chỗ Lạng Sơn, căn cứ của Quân Sáng Thế nằm đâu đó ở Bắc Giang. Nếu đi xuống phía nam theo hướng sông Lam thì vẫn phải đi đường bộ rất xa để về Bắc Giang, chưa kế đường ở bên này rất hiểm trở bởi nhiều dãy núi cao ngút trời.
Trần Phúc chỉ qua hướng Lạng Sơn rồi nói tiếp:
- Còn nếu cứ đi theo cái nhánh sông này, khi qua Lạng Sơn, địa hình sẽ thấp hơn rất nhiều, chẳng những vậy còn có thể một mạch về tới Bắc Giang dễ dàng. Chưa kể còn có thể tránh được đoạn hẻm vực ẩn chứa trùng trùng nguy hiểm ở hướng nam nữa. Là tôi thì không đời nào lại chọn đi đường Tuyên Quang.
Nghe xong thì Trương Lĩnh gật đầu bĩu môi vẽ tâm đắc:
- Không hổ danh là bộ não của Hồng Minh, nhưng mà bây giờ chúng ta làm gì mới là quan trọng?
- Việc của chúng ta là t·ấn c·ông điểm giao dịch của bọn chúng. bây giờ bỏ qua cái sông Lam này, huynh cho người đi dò tìm dọc trên nhánh sông nhỏ phía đông giúp tôi, nếu phát hiện có dấu hiệu của mấy tên dọn đường thì chắc chắn địa điểm tập kết của bọn chúng sẽ ở gần đó. Khi biết được địa điểm thì cứ chờ bọn chúng xuất hiện rồi chúng ta sẽ ra tay.
- Được! Tôi sẽ đi làm ngay!
Nói rồi Trương Lĩnh phi thân đi mất, còn Trần Phúc thì vẫn ở đó nhìn về hướng xa xăm. Rồi sau một hồi lâu suy nghĩ, chàng lấy giấy bút ra viết một lá thư.
Khi viết xong, chàng lấy ra một quyển trục rồi mở nó ra. Ở bên trong quyển trục có ghi chép một pháp trận, đặt lá thư vào giữa pháp trận rồi Trần Phúc niệm chú:
- Hỏa Tốc Truyền Tin, khai!
Ngay khi vận khí, pháp trận phát sáng, lá thư từ từ tan biến vào trong hư vô...
***
Quả nhiên như dự đoán của Trần Phúc, tối hôm đó mật thám của Hồng Minh đã phát hiện một điểm tập kết đang ráo riết được Quân Sáng Thế chuẩn bị để thực hiện quá trình nhận hàng ngay trên nhánh sông chảy qua địa phận Lạng Sơn.
Và đúng vào giờ ngọ hôm sau, một chuyến thuyền khổng lồ đang men theo sông Lam và từ từ tiến vào biên giới Đại Việt.
Ngay lập tức tin mật báo lũ lượt đổ bộ về hai cơ quan Hình Bộ và Hồng Minh.
Trưa đó, Trần Phúc đang nằm ngủ trong trụ sở thì một nam nhân tuổi tầm ba mươi bước vào phòng của chàng, người này tướng mạo cao ráo, mặc một bộ y phục vào vàng nhạt.
Huynh ấy chính là Tu Thế, quản lý trụ sở Hồng Minh ở Thạch Trấn. Vừa vào phòng, huynh ấy chắp tay nói:
- Thưa Thủ lĩnh, địch đã hành động!
Trần Phúc đang mơ một giấc mơ đẹp đó là được có ba bà vợ thì chợt tỉnh giấc khi nghe thấy giọng nói của Tu Thế, chàng nghiêm giọng hỏi?
- Thuyền tới đâu rồi?
- Vừa vào tới nhánh sông ạ! - Tu Thế đáp.
- Đội hành huyết chuẩn bị, gọi cho Trương Lĩnh, chúng ta sẽ khởi hành ngay lập tức.
- Tuân lệnh!
Chiến dịch bắt đầu, Trần Phúc dẫn theo mười thành viên của hội hành quyết cùng Trương Lĩnh và Tu Thế tức tốc băng rừng lội suối tiếp cận địa điểm giao dịch của bọn chúng.
Đứng trên một vách núi nhìn xuống bờ sông phía xa xa, một dàn mấy chục chiếc xe kéo đang chờ sẵn trên con đường mòn gần đó.
Bên bờ suối nơi bọn chúng tập kết, có một bãi đất trống trãi vừa đủ để cho một chuyến thuyền lớn có thể neo đậu.
Ở rìa bãi đất, có một căn lều nhỏ dựng lên tạm bợ, gần lều có vài đống lửa than còn đang bập bùng hiu hắt.
Quân nhân của bọn chúng đang tất bật sắp xếp các xe kéo cho ngay hàng thẳng lối, sẵn sàng nhận hàng bất cứ lúc nào.
Như kế hoạch đã đề ra trước đó, nhiệm vụ của Hồng Minh là phá hủy chỗ này, bắt c·hết các tên đầu sỏ của Quân Sáng Thế và Thế Giới Ngầm.
Âm thầm và lặng lẽ, mười ba người của Hồng Minh từ từ tiếp cận bờ suối từ hướng cánh rừng gần đó.
Và khi chỉ còn cách địa điểm tập kết tám mươi thước, Trần Phúc phất tay ra hiệu lệnh, cả đám đồng loạt xông lên t·ấn c·ông.
Bọn quân nhân ở bên ngoài bờ suối đang làm việc trong sự nhàn hạ thì bỗng nhiên từ cánh rừng bên cạnh, một đám người tay cầm ám khí xong ra chém g·iết hàng loạt.
Bọn chúng cố kháng cự, thế nhưng với sức t·ấn c·ông quá khủng kh·iếp của những người sở hữu Thần Binh từ bên phía Hồng Minh, chẳng mấy chốc đã khiến bọn chúng chạy tán loạn vào trong con đường mòn gần đó mà thoát thân.
Sau khi phá nát căn lều xập xệ của bọn chúng và đuổi được người quân nhân cuối cùng đi, Hồng Minh đã hoàn toàn kiểm soát được bãi tập kết này.
Lúc bấy giờ, khi đứng ở bãi đất trống trên bờ hồ, nhìn ra quang cảnh xung quanh lòng Trần Phúc như lửa đốt.
Một chuyện diễn ra quá đơn giản, hoàn toàn không có một tên cộm cán nào của Quân Sáng Thế hay Thế Giới Ngầm ở đây.
Hàng loạt kịch bản tồi tệ chạy lên trong đầu Trần Phúc lúc này, chàng tự hỏi liệu mình đã phán đoán sai ở điểm nào hay chăng.
Và rồi bỗng nhiên không gian xung quanh bắt đầu tan biến, một khung cảnh khác từ từ hiện lên trước mắt cả bọn.
Tất cả vẫn đứng đó, vẫn bãi đất trống bên bờ hồ thế nhưng lều trại, xe kéo, hay bất cứ dấu vết gì của một địa điểm tập kết điều biến mất.
Cả con đường mòn bên cạnh giờ đây cũng đã hóa thành một vực sâu không đáy.
Lúc này nơi đây chỉ là một bờ sông hoang vu bên cạnh vách núi cheo leo trùng điệp.