Chương 113: Tình Địch Chạm Mặt
Trong lúc nguy cấp, Huyền Trân lấy trong người ra một quyển trục rồi bung nó ra trước mắt, bên trên mặt giấy trắng lúc này là một trận đồ ở giữa, xung quanh chi chít cổ ngữ được vẽ bằng mực đen.
Huyền Trân nhanh chóng cắn mạnh vào đầu ngón cái cho máu bắn ra, nàng khom xuống quẹt một đường dài cắt ngang pháp trận rồi niệm chú:
- Luyện Hóa Tâm Đồ!
Ngay lập tức pháp trận xoay vòng liên tục và phát ra ánh sáng màu lục dữ dội. Những cổ ngữ bắt đầu cuồn cuộn xong lên xâm nhập vào cơ thể Huyền Trân.
Cổ ngữ lùng sục khắp cơ thể nàng truy tìm chân thể của tên quỷ kia và từ từ kéo hắn ra khỏi người Huyền Trân.
Lúc này cổ ngữ như một xiềng xích, chúng trói buộc cơ thể tên kia và từ từ tách hắn ta ra khỏi người nàng.
Khi tên kia đã bị kéo ra hoàn toàn, Huyền Trân vội vã kết ấn rồi niệm chú:
- Luyện Giải Thần Hồn.
Ngay lập tức nàng lao tới đặt tay lên trán tên đó và khắc một ấn chú. Quá trình luyện giả bắt đầu, ấn chú phát sáng và lan ra khắp nơi, cơ thể Thiên An và linh hồn tên kia từ từ tách ra.
Phần linh hồn bị cổ ngữ trói buộc và phong ấn vào trong pháp trận Tâm Đồ. Phần thân xác của Thiên An được Huyền Trân giữ lại và thu về trên tay.
Huyền Trân vội vã thu hồi trận pháp, đến đây quá trình phong ấn linh hồn của tên hắc ám đã hoàn thành.
Huyền Trân lại tiếp tục lấy ra một quyển trục khác, nàng trải nó ra sàn nhà, bên trong quyền trục này có chứa hai vòng pháp trận một cái nhỏ và một cái lớn.
Huyền Trân đặt thân xác Thiên An nằm xuống vòng pháp trận hớn sau đó lấy cái bình chứa linh hồn của nàng ấy ra đặt vào vòng nhỏ.
Huyền Trân biến ra hai chiếc lá, nàng xếp hai chiếc lá thành hình chữ thập đặt ở giữa hai vòng tròn sau đó kết ấn và niệm chú:
- Dung Hợp Hồn Thể!
Lúc này hai chiếc lá rung rinh tỏa ra một luồng lục khí, lục khí bao phủ thân xác của Thiên An và cái lọ, linh hồn của nàng từ từ được lục khí luân chuyển dẫn đường tiến vào hòa nhập với thân xác.
Chẳng mấy chốc, quá trình dung hợp đã hoàn thành, nhịp tim Thiên An bắt đầu đập lại, khí huyết lưu thông, hơi thở dần đi vào ổn định.
Rồi Thiên An từ từ tỉnh lại, nàng vừa mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh, lúc này tinh thần vẫn còn hoảng loạn, hai mắt to tròn hiện lên một vẻ sợ hãi tột độ.
Khi bị tách ra khỏi cơ thể, linh hồn nàng bay lơ lửng nhìn cơ thể của mình ở trước mắt mà chẳng thể điều khiển nó, một cảm giác cứ như mất đi bản thân vậy.
Ngay lúc này, khi đã có lại thân xác, Thiên An vội vã bật dây ôm chầm lấy Huyền Trân, hai mắt ước lệ, giọng nói yếu ớt:
- Cảm ơn cô, tôi cứ nghĩ mình không còn cơ hội sống lại.
Huyền Trân lúc này đã mệt lã người, mồ hôi đầm đìa trên trán, nàng đã thi triển hàng loạt thuật thức để phá giải những trận pháp oái oăm của kẻ địch. Cơ thể nàng rã rời vì cạn kiệt nguyên khí, nàng tựa người vào Thiên An và nói:
- Không có gì, tôi đã hứa với Trần Phúc sẽ mang cô nguyên vẹn trở về, giờ thì ổn rồi.
Nói rồi Huyền Trân quã quỵ, nàng ngất xỉu vì kiệt sức, trận pháp liên hoa nâng đỡ căng phòng cũng từ từ tan biến.
Lúc này bên trong căn phòng rung lắc dữ dội vì nó đang rơi xuống đất. Thấy vậy thì Thiên An nhanh chống vát Huyền Trân trên vai và tung nóc nhà lao ra ngoài.
Khi vừa ra tới thì Thiên An nhìn thấy khung cảnh tan hoan trước mắt, căn phòng thì đang rơi tự do trong không trung.
Thiên An lấy hai con Dao Pha Lê ra và ghép nối tung ra chiêu Tia Pha Lê. Hai con dao lập tức băng băng lao đi trên không.
Thiên An phi thân lên đứng trên hai con dao và lướt đi như một vị thần hướng xuống mặt đất.
Và rồi "ầm'' một cái, cái Tia Pha Lê của Thiên An đâm sầm xuống đất và kéo theo nàng cũng đâm theo, kết quả là ngã sõng soài lăn dài trên mặt đất.
Huyền Trân thì còn thê thảm hơn, nàng đã ngất xỉu và trong lúc v·a c·hạm đã bay tự do văn lên văn xuống cuối cùng đâm vào một góc tường mới dừng lại.
Thiên An lúc này loạng choạng đứng dậy, nàng phủi bụi dính trên chiếc váy đỏ mới mua ra rồi vội vàng chạy đến chỗ Huyền Trân lúc này đã sùi bọt mép nằm la liệt ở phía xa.
Tình hình ở ngôi nhà kế bên cũng khá khả quan, Huyền Trinh cũng đã cứu được Mộc Thảo ra ngoài.
Và khi Thiên An và Huyền Trân vừa mới bay xuống thì ở phía xa xa, hai người kia đã đi tới phía họ.
Đi bên cạnh Huyền Trinh là một cô gái với mảng áo trắng mềm mại thanh thoát, mái tóc đen rẽ sang hai bên che đi một nửa dung nhan, đặc biệt trên mặt có một tấm vải hoa màu xanh nhạt cột ngang che kín hai mắt. Trên tay còn cầm một thanh kiếm gỗ bị gãy ngang, dài khoảng một thước.
Dáng người mảnh mai nhỏ nhắn bước đi nhẹ nhàng như một tiên nữ thoát tục, không vướng một chút bụi trần thế gian, người đó chính là Mộc Thảo, tiểu muội muội của thế hệ thiếu niên Hoàng cung khi xưa, một trong Tam Sát Hình Bộ, được người đời gọi với danh xưng, Cuồng Sát Mộc Thảo.
Khi Thiên An vừa mới vát Huyền Trân lên vai thì Huyền Trinh đã tới chào hỏi:
- Mừng vì cô còn sống, Trần Phúc có vẻ khá lo cho cô!
Vừa nghe thấy giọng nói phát ra thì Thiên An quay lại nhìn, hiện lên trước mắt nàng là hai người quen đã lâu không gặp:
- Cái gì? - Thiên An giật bắn người há hốc mồm quát to - hai người làm gì ở đây?
Huyền Trinh thấy Thiên An giật hết cả hồn thì phì cười rồi ôn tồn đáp:
- Tình hình biên giới căng thẳng, bọn tôi phải đến xem sao, rồi cũng như cô, Mộc Thảo lớ ngớ cũng b·ị b·ắt đi, mất bao công sức mới cứu được nó ra nè.
- Là Thiên An tỷ tỷ sao? Đã lâu rồi không gặp! - một giọng nói nhẹ nhàng thanh tao như suối nguồn phát ra, Mộc Thảo bước tới, tay cầm kiếm gỗ đan hờ trước bụng chào hỏi.
- Chào muội, lớn nhanh ghê nè, giờ đã thành một thiếu nữ thanh thoát rồi nha - Thiên An vát Huyền Trân trên vai bước lại đưa tay lên xoa đầu Mộc Thảo nói.
Khóe miệng Mộc Thảo khẽ công lên, nàng nở một nụ cười mỉm rồi đáp:
- Ai cũng lớn mà có mình muội nhỏ thì kỳ lắm, phải cố để đuổi kịp mọi người chứ hì hì.
Huyền Trinh đứng bên cạnh nhìn cảnh này thì ánh mắt có vẻ thích thú, nàng quay mặt đi chỗ khác rồi nói đầy ẩn ý:
- Đuổi kịp mọi người hay là đuổi kịp ca ca nào đó bên Hồng Minh thì chưa biết à!
- Tỷ này...
Mộc Thảo đánh nhẹ vào vai Huyền Trinh một cái, dáng vẻ thanh tao đã sớm chuyển sang bẽn lẽn một cách đột ngột.
Thiên An đứng đối diện biết ẩn ý của Huyền Trinh muốn nói là gì. Ngay từ bé thì tên đáng ghét Trần Phúc đã luôn ưu ái cưng chiều Mộc Thảo hơn ai hết, việc đó thì trong lớp ai cũng biết.
Và nàng thì cũng nhận ra tình cảm đặc biệt của cả hai. Tuy vậy do ngày đó ngây thơ vô số tội nên Thiên An cũng chả để tâm đến việc đó.
Thế nhưng cho đến bây giờ, khi nhìn về quá khứ, Thiên An cũng chỉ cho rằng tình cảm của Trần Phúc dành cho Mộc Thảo chỉ là thứ tình cảm huynh muội thuần túy của ngày thơ ấu mà thôi.
Điều đó không giống như mối liên kết mà nàng và Trần Phúc cùng nhau xây dựng trong suốt chừng ấy năm kề vai sát cánh, sinh tử đồng hành.
Dù vậy, bây giờ Mộc Thảo lại xuất hiện ở đây, và rõ ràng muội ấy không hề giấu giếm tình cảm đặc biệt của mình dành cho Trần Phúc, điều đó khiến Thiên An dấy lên một tia hứng thú, nàng quyết định chỉ ngồi im xem coi cái tên đáng ghét kia sẽ làm gì khi đứng trước cả hai.
Nghĩ rồi Thiên An mỉm cười quay lưng, trước khi rời đi nàng phất tay rồi ung dung nói:
- Thôi chào nhé, tôi còn có việc, hẹn gặp lại hai người...