Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 149




Trong chốc lát, Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt, tay không tự chủ nắm chặt đơn xét nghiệm:

"Tô Dạ Hiên —— "

Tô Dạ Hiên nhếch miệng lên trào phúng cười, giọng điệu lãnh khốc:

"Chẳng qua là một con sủng vật tôi nuôi lúc nhàm chán, cũng xứng tới công ty?"

Dũng khí lúc nãy muốn đến gặp Tô Dạ Hiên, giờ phút này cảm xúc của Hứa Khả Khả ầm ầm sụp đổ, không còn một chút.

Mấp máy bờ môi, lộ ra mấy phần thê lương, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng nhìn một màn trước mắt, khóe môi cong cong:

"Chậc chậc chậc, thật là phiền phức."

"Anh trai, giai nhân ở trước mặt, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế?"

Nhiễm Bạch cười đi vào, âm cuối nhẹ nhàng cai lên, lộ ra có mấy phần hoạt bát.

Tô Dạ Hiên nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong lòng nổi nóng, trên mặt lại không hiện ra chút nào, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Sao hôm nay em gái lại có thời gian rảnh rỗi tới công ty vậy?"

Nhiễm Bạch vén sợi tóc, nụ cười xán lạn:

"Thích thì đến, muốn cản cũng không được."

Tô Dạ Hiên: "..."

Ha ha.

Nhiễm Bạch tiến lên nắm lấy tay Hứa Khả Khả, dùng sức rất lớn.

Hứa Khả Khả nhẹ hít sâu một hơi, không nói gì thêm, khẽ nhíu lại lông mày cho biết rằng mình rất đau.

Tô Dạ Hiên nhìn Nhiễm Bạch và Hứa Khả Khả đứng chung một chỗ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bị phản bội.

Chẳng lẽ Hứa Khả Khả mắt mù? Không nhìn ra hắn và Tô Bạch không đội trời chung sao? Thế mà còn dám đứng chung một chỗ với Tô Bạch!

Quả nhiên, phụ nữ thật là dối trá, nhìn thấy không vớt được chỗ tốt ở chỗ hắn, liền bắt đầu tìm người nương tựa khác!

Hứa Khả Khả bị ánh mắt chán ghét của Tô Dạ Hiên nhìn, trong lòng càng thêm thương tâm, đồng thời khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nhiễm Bạch, trong lòng có một loại cảm giác khó mà nói ra.

"Em gái quen biết người này sao?"

Tô Dạ Hiên trong mắt xẹt qua lóe lên một cái rồi biến mất, ánh mắt băng lãnh đảo qua Nhiễm Bạch và Hứa Khả Khả.

Nhiễm Bạch cười nhìn Tô Dạ Hiên,

"Từng gặp qua một lần."

Nghe thấy Nhiễm Bạch nói thế, lửa giận trong lòng Tô Dạ Hiên tầng tầng đang thiêu đốt.

Quả nhiên, đàn bà không có một ai là tốt đẹp, thế mà đã sớm tìm được người thay thế.

"Vậy thật đúng là có duyên phận."

Tô Dạ Hiên ý tứ sâu xa nói.

Trùng hợp gặp được, hắn không tin Tô Bạch sẽ làm chuyện nhàm chán.

Tô Dạ Hiên nhẹ híp mắt, chẳng lẽ trên người Hứa Khả Khả có đồ vật gì đáng giá Tô Bạch tính toán?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn là mặt không biểu tình.

Nhiễm Bạch lười biếng dựa trên vách tường, trên mặt ngậm lấy một vòng ý cười:

"Nếu như anh trai không có chuyện gì, em liền mang cô ấy đi trước, dù sao, em còn có một số việc cần cùng nói chuyện với Hứa tiểu thư."

Nhiễm Bạch ý tứ sâu xa nhìn Hứa Khả Khả, nói:

Tô Dạ Hiên nhếch miệng cười một cái, trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở giá trị ngược đang giảm xuống, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch:

"Cứ tự nhiên."

Nhiễm Bạch kéo Hứa Khả Khả đi ra ngoài, ôn nhu cười, ngoái nhìn nhìn Tô Dạ Hiên một chút:

"Anh trai, nhớ an toàn, tuyệt đối đừng để bị thương."

Tô Dạ Hiên nghe nói như thế, trong lòng cảnh giác, hoài nghi suy đoán:

Chẳng lẽ Tô Bạch muốn xuống tay với hắn?

Trên thực tế, chỉ là suy nghĩ của Tô Dạ Hiên.

Nhiễm Bạch nói câu nói này, chẳng qua là nhắc nhở nhắc nhở Tô Dạ Hiên mà thôi.

Tuyệt đối đừng chết trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ, bằng không cô đi đâu để tìm một cái nam chính đây?

Hứa Khả Khả đi ra khỏi công ty theo Nhiễm Bạch.

Trên đường lớn,

Hứa Khả Khả nhếch miệng lên cười một cách gượng ép, đắng chát nói:

"Cám ơn cô đã giải vây giúp tôi."

Nhiễm Bạch hời hợt nhìn Hứa Khả Khả:

"Cô muốn cảm ơn như thế nào?"

Hứa Khả Khả do dự một chút:

"Tay nghề tôi rất tốt, có thể mời cô đến nhà tôi ăn cơm."

Chẳng qua nói xong, Hứa Khả Khả

có chút hối hận, người ta là một thiên kim đại tiểu thư, làm sao có thể hạ mình đi tới nhà cô được?