Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 150




Nhưng không ngờ, Nhiễm Bạch khẽ sờ cằm:

"Có thể."

trong mắt Hứa Khả Khả xẹt qua một vòng kinh hỉ, nhảy cẫng lên:

"Thật sao?"

Nhiễm Bạch ngọt ngào cười:

"Tự nhiên là thật."

Tài xế của Nhiễm Bạch cung kính mở cửa xe.

Nhiễm Bạch lười biếng tựa ở ghế xe:

"Không phải nói tới nhà cô sao? Vào đi."

Hứa Khả Khả hơi kinh ngạc,

Cô nói là tới nhà của mình, thế nhưng là... Không phải bây giờ, nếu như trong nhà có người thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng Nhiễm Bạch cũng không để ý tới những cái lo lắng kia của Hứa Khả Khả.

"Còn không mau vào?"

Hứa Khả Khả không dám cự tuyệt, vạn nhất bị người ta nghĩ rằng mình chỉ là khách sáo thì thật xấu hổ.

Ngồi ở trong xe, Hứa Khả Khả cảm giác toàn thân đều khẩn trương.

Hứa Khả Khả thầm mắng mình không có tiền đồ, khẩn trương cái gì.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy con mắt đen như mực của Nhiễm Bạch, trong lòng Hứa Khả Khả kiểu gì cũng sẽ rét lạnh một trận, tay chân lạnh buốt.

Luôn cảm giác, có mấy phần là lạ.

Xe chạy như bay, bỗng nhiên dừng lại, tài xế khẽ nhíu mày:

"Tiểu thư, phía trước có một người chết."

Nhiễm Bạch nhướng mắt, ánh mắt lộ ra hững hờ, chậm rãi phun ra hai chữ:

"Đi qua."

Phong Lạc: "..."

Tài xế: "..."

Hứa Khả Khả: "..."

Ký chủ à, cô chú ý hình tượng trước mặt nữ chính một chút đi!!!

Tài xế thì còn tốt, tối thiểu làm việc nhiều năm bên trong hào môn như vậy, cũng trải qua một hay nhiều chuyện xấu xa.

Nhưng Hứa Khả Khả thì sắc mặt trắng bệch,

"Tô tiểu thư, như thế có phải là không tốt lắm."

Nhiễm Bạch nhếch miệng cười đến xán lạn, dường như không hiểu, nghi ngờ nhìn về phía Hứa Khả Khả:

"Cái gì không tốt?"

Hứa Khả Khả mấp máy bờ môi, cũng biết mình không có tư cách quản những cái này, nhưng mà...

"Chúng ta báo cảnh sát đi."

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, lười biếng tựa vào ghế xe, trong giọng nói mang theo cưng chiều:

"Tiểu Khả Khả, cô thật ngây thơ."

Hứa Khả Khả bị Nhiễm Bạch làm cho giật mình, trong lúc nhất thời đỏ bừng mặt, từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa có ai gọi cô như vậy.

Bàn tay trắng nõn của Nhiễm Bạch chỉ vào thi thể nằm ngang ở trên đường cách chiếc xe không xa, hời hợt nói:

"Cô xem một chút đi, thi thể đã hư thối, rõ ràng đã mấy giờ, không có khả năng chưa có bất kỳ ai nhìn thấy, vậy thì vì sao cảnh sát lại mặc kệ? Vì sao người khác lại mặc kệ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất, đó là có người cố ý làm như vậy. Xen vào việc của người khác, có cần thiết sao?"

Hứa Khả Khả nghe nói như thế, bỗng nhiên tỉnh ngộ:

Người này nhất định là đã đắc tội người quyền cao chức trọng nào đó, nếu không sẽ không phải phơi thây ở trên đường lớn mà không có người quản.

Lần đầu tiên, Hứa Khả Khả cảm thấy nhận được mạnh của quyền thế, con em bình dân và quý tộc có quyền lợi hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sự thiện lương của bản thân lại bảo cô nên nói cái gì đó.

Nhiễm Bạch nhìn thấy vậy thì mỉm cười, con ngươi tĩnh mịch chăm chú nhìn Hứa Khả Khả:

"Cô có biết, kết quả của cô nếu giúp người kia không?"

Hứa Khả Khả lắc đầu, cô không biết, nhưng cô thực sự không đành lòng nhìn một người phơi thây giữa đường như vậy.

Nhiễm Bạch cười khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn phía trước:

"Cô có thể đi giúp người kia, cái giá là, mạng của cô! Người mà người kia đắc tội, chắc chắn là quốc gia cũng phải nhượng bộ ba phần người, cũng chính là người nắm giữ kinh tế quốc gia hoặc khoa học kỹ thuật quan trọng.

Nếu không, những người kia ở trung ương sao có thể chịu đựng một người phơi thây trên đường phố được, bọn họ cũng sẽ cảm thấy chướng mắt.

Ấy thế mà lại không ai đi quản.

Người có quyền thế ở thành phố này có rất nhiều, mỗi một người đều là người mà cô không thể trêu vào.

Mà những người kia, cô càng không thể trêu vào.

Cho nên, quốc gia vì lấy lòng người kia, mà không quản người chết trên đường này.

Mà cô lại cứu người như vậy, cũng ngang với việc cô đang gây hấn với quyền thế, gây sự với chính phủ.

Cô có thể đi nhặt xác, nhưng là phải dùng tính mạng của cô, dùng tính mạng của cả nhà cô mà đổi.

Sẽ không có ai giúp cô cả, bọn họ sẽ không có tình tâm tràn lan như cô.

Không có ai tự nhiên đi giúp cô mà không có được chỗ tốt gì cả, trừ phi, trên người cô có thứ mà bọn họ muốn."

Mỗi chữ mỗi câu sắc bén đánh vào trong lòng Hứa Khả Khả.