Hứa Khả Khả nhìn Nhiễm Bạch, giọng điệu chân thành:
"Cám ơn cô vì vừa rồi đã giải vây cho tôi."
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, thanh âm hững hờ:
"Lòng biết ơn của cô, tôi nhận."
Hứa Khả Khả lặng lẽ thở dài một hơi, lén nhìn Nhiễm Bạch.
Nói thật,
Cô chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày sẽ dính dáng tới hào môn.
Hứa Khả Khả có chút hoảng hốt, cảm giác, dường như hết thảy đều không quá chân thực.
Bởi vì Nhiễm Bạch là Tô Gia đại tiểu thư, nên bay giờ hai người bọn họ đang đi thang máy riêng.
Trong thang máy chỉ có hai người, lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Nhiễm Bạch hơi cong môi, mặt mày như vẽ, trong mắt lướt qua mấy phần tà khí.
Hứa Khả Khả cảm giác trong không khí tràn ngập một cỗ cảm giác đè nén đến hít thở không thông.
Muốn nói gì dó lại không biết nên nói gì.
Cảm giác rất ngượng ngùng.
Mặc dù thiếu nữ trước mắt nhìn ôn nhu quan tâm, thế nhưng cô luôn luôn có cảm giác rất khẩn trương.
Nhiễm Bạch cười, trong mắt lóe lên vài tia ánh sáng lạnh nhạt:
"Cô đi tìm anh trai sao? Cần tôi đi cùng không?"
Nghe giọng nói nhu hoà của Nhiễm Bạch, Hứa Khả Khả lắc đầu, không biết tại sao, cô không muốn để thiếu nữ trước mặt thấy sự hèn mọn của cô. Truyện Võng Du
Nhiễm Bạch cong miệng cười:
"Ừm."
Thang máy mở ra.
Hứa Khả Khả thở dài một hơi, cô cũng không biết vì sao, trước mặt Tô tiểu thư cô lại khẩn trương như vậy.
Khả năng, là bởi vì cô ấy là em gái của Tô Dạ Hiên đi.
Nhiễm Bạch trong mắt xẹt qua một vòng u quang, nhìn Hứa Khả đang đi về phía phòng tổng giám đốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Khả Khả cảm giác như có gì đó đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực khiến cho cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Thế nhưng khi ngoái đầu nhìn một cái, lại không có gì cả.
Nhiễm Bạch cười cười, đôi mắt lướt qua vài tia nguy hiểm.
Hứa Khả Khả tràn đầy mong đợi đẩy cửa phòng làm việc của Tô Dạ Hiên ra.
Trong đầu suy nghĩ miên man đến thần sắc của Tô Dạ Hiên khi biết có một tiểu sinh mệnh.
Phong Lạc gấp đến độ không được, trực tiếp la hét:
"Ký chủ, coi như cô không thích nữ chính, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ nha."
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười:
"Ta có nói ta không hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Phong Lạc sửng sốt một chút, hình như là không có, thế nhưng... bộ dáng bây giờ,l của ký chủ:
"Vậy... bộ dáng của ký chủ cũng không giống là sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà."
Phong Lạc nhỏ giọng nói.
Nhiễm Bạch tà khí cười một tiếng,
"Thời điểm nữ chính càng thảm, ta xuất hiện, giá trị cưng chiều không phải liền xoát cao hơn sao?"
Phong Lạc: "..."
"Hình như là vậy."
Thế là, cái hệ thống ngu xuẩn này liền bị lắc dao động.
Bất quá, Phong Lạc ở trong không gian trái lo phải nghĩ, luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Nhiễm Bạch hai tay đút túi, lười biếng dựa trên tường, bên trong con ngươi lóe ra tia sáng nguy hiểm mà mê người, phảng phất không chú ý liền sẽ bị hút vào trong đó.
Hứa Khả Khả đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Tô Dạ Hiên.
Không thể không nói, đàn ông trong công việc là có sức quyến rũ nhất, huống hồ đây còn là nam chính.
Tô Dạ Hiên ngồi trên ghế làm việc, một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ, âu phục đắt đỏ được đặt làm riêng, phác hoạ ra thân hình thon dài, ngũ quan sắc sảo hoàn mỹ, không có một chút khuyết điểm nào, nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui.
Hứa Khả Khả trong mắt xẹt qua kinh diễm, cũng không khỏi bị thời khắc này của Tô Dạ Hiên hấp dẫn.
Mà Tô Dạ Hiên tựa như là không có chú ý tới Hứa Khả Khả tiến đến, nhìn văn kiện trong tay không chớp mắt, tốc độ tay cực nhanh lật xem văn kiện, phảng phất như Hứa Khả Khả là không khí.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi, nhỏ giọng:
"Tô Dạ Hiên?"
Tô Dạ Hiên mắt cũng không nhấc, không chút nào để ý Hứa Khả Khả.
Hứa Khả Khả lần nữa lên tiếng nói, chẳng qua giọng nói lớn hơn không ít.
"Tô Dạ Hiên."
Tô Dạ Hiên rốt cục ngẩng đầu lên, trong mắt không có nửa phần cảm xúc, trên mặt mang theo chán ghét:
"Văn phòng Tổng giám đốc là chỗ mà người khác có thể tùy tiện đi vào?"