Ngộ ra thần tính?
Thần Tính Chi Hải của mình ư?
Sau khi Lâm Bắc Thần ngây ngốc chốc lát, hắn vui mừng hỏi: “Nói như vậy nghĩa là bây giờ ta đã thành thần rồi sao?”
Chẳng nhẽ hô hấp một tý liền trực tiếp phi thăng ư? Ồ wow.
Quá tuyệt vời.
Cái này đúng là so với treo máy còn dễ dàng hơn.
“Giác ngộ thần tính chỉ là bước đầu tiên của tu luyện thần thuật.” Tần chủ tế hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lâm Bắc Thần, nàng tiếp tục giảng đạo thuật: “Cái này chứng minh rằng ngươi có tư cách tiếp thu thần thuật.”
Ồ, không phải chứ.
Lâm Bắc Thần lập tức hiểu rõ, bản thân tưởng bở gì đâu. Thành thần đâu có dễ dàng như thế.
Cái khác không nói, chỉ mỗi nhà văn mạng loạn thế cuồng đao mà kiếp trước hắn thích miệt mài hì hục gõ hơn ba mươi triệu chữ trên máy tính mà đến bây giờ còn chưa thành thần được, ngày nào cũng bị độc giả thúc giục ra chương, khổ không sao tả xiết.
“Cho nên thật ra đây là công pháp dùng để ngộ ra thần tính à?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Tần chủ tế đáp lời: “Đúng vậy, nhưng nó đối với tu thân dưỡng tính có sự đề cao đáng ngạc nhiên, cũng có chỗ lợi rất lớn, cho dù là người không có thần căn thì sau khi tu luyện cũng không có bất kỳ điểm hại nào.”
Hóa ra là vậy.
Lâm Bắc Thần hiểu rõ.
Thật ra trước đó Vọng Nguyệt đại giáo chủ và Tần chủ tế không truyền thụ thần thuật cho bản thân, mà là để hắn nghiên cứu được nhiều điển tích thần đạo, không phải bởi vì muốn để bản thân hắn trở thành thần côn đi làm màu, mà vì khiến hắn gia tăng sự hiểu biết đối với thần đạo, tiến hành phối hợp, giác ngộ thần tính, kích phát ra thần căn trong cơ thể mình.
Mọi việc đều được sắp xếp một cách rõ ràng.
Nếu như đổi thành người khác, cho dù dám tự sắp xếp không thương lượng gì với nhau, Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ đánh cho hắn đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
Có điều nếu là Tần chủ tế...
Vậy thì thật sự là vì quan tâm hắn.
Khiến cho ngươi lo lắng rồi.
Quá là kích động.
Bắn tim một phát.
Ta bằng lòng tinh tẫn nhân vong lần thứ năm vì ngươi.
Lâm Bắc Thần nghĩ như thế, bỗng dưng hắn cảm thấy bầu không khí hiện giờ hình như có chút không đúng.
Vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện...
Trong đôi đồng tử tuyệt đẹp của Tần chủ tế dường như là bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen, sấm chớp vây quanh, một tia lệ sắc mờ nhạt lóe lên, mơ hồ còn có chút sát khí uy nghiêm.
Nếu cẩn thận liếc nhìn...
Ừm, đôi tai của nàng hình như còn hơi ửng đỏ lên... Chuyện gì thế này?
“Thu tâm tư của ngươi lại, đừng suy nghĩ lung tung vớ vẩn, sau đây ta sẽ truyền thụ phần tiếp theo của ngươi...” Nét mặt của Tần chủ tế nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
Nàng treo lơ lửng trong bầu trời sao đen kịt, cơ thể tự nhiên giãn ra, đường cong mềm mại, hình vòng cung uyển chuyển, trong lúc hô hấp thì một vạn ngôi trao xung quanh vận động ra từng tia sáng màu bạc mỏng manh, chúng tụ hộp về đây.
Theo hô hấp của Tần chủ tế, vô số điểm sáng kia từ chiếc mũi tinh xảo của nàng bị hít vào, chúng thuận theo tuyến đường cố định trong cơ thể, du ngoạn giữa lục phủ ngũ tạng, sau đó lại hình thành hồi lưu, chậm rãi được thở ra từ trong đôi môi đầy đặn căng mọng của nàng!
Việc này tạo lên một vòng lặp lại.
Mà theo sự hít thở của Tần chủ tế, những điểm sáng nhỏ bé đó giống như khí lưu, không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể nàng, sau đó liên tục trào ra, điểm sáng đó đi qua những tuyến đường trong cơ thể nàng đều có thể nhìn rõ mồn một.
Đó chính là bản đồ tuyến đường vận hành của Thần Đạo Thuật.
Cái gọi là Thần Đạo Thuật rõ ràng so với thuật hô hấp còn cao thâm hơn nhiều.
Mà những điểm sáng chói lóa sao trời kia...
Chẳng lẽ là thần lực ư?
Đợi đã?
Tại sao mình có thể nhìn thấy dấu vết vận chuyển thần lực trong cơ thể Tần chủ tế thế nhỉ?
Có lẽ nào chính là...
Câu xem mặt trong truyền thuyết à? Ối dồi ôi?
“Đừng nghĩ lung tung vớ vẩn.” Giọng nói có phần hơi nghiêm nghị của Tần chủ tế vang lên bên tai Lâm Bắc Thần: “Chú ý ghi nhớ tuyến đường và tiết tấu mà thần lực di chuyển, ta chỉ thi triển một lần thôi...”
Trong lòng Lâm Bắc Thần giật thót.
Đúng là đen đủi.
Sao mỗi lần suy nghĩ vớ vẩn đều bị Tần chủ tế phát hiện thế này?
Chẳng lẽ nàng có thể nhìn thấu được suy nghĩ của mình chăng?
Thuật đọc tâm ư?
Lâm Bắc Thần lập tức sầu lo.
Trong lòng hắn bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng mà gan dạ.
Kiểu suy nghĩ này khiến cho trái tim hắn đập bình bịch.
Nó giống như khi nhìn thấy một con dao sắc bén, muốn tiến lên dùng tay sờ thử xem lưỡi đao đấy.
Lại giống như là khi nhìn thấy ống thép được phủ một lớp sương giá trong mùa đông, nhịn không được mà muốn dùng đầu lưỡi liếm nó một cái...
Ờ thì...
Tới công chuyện rồi.
Hắn lên tiếng gọi trợ lý âm thanh trong điện thoại thông minh.
“Tiểu Cơ, Tiểu Cơ.”
“Ta đây, chủ nhân.”
“Chụp ảnh Thần Đạo Thuật đang được bày ra trước mặt đi.”
“Được.”
Một lát sau.
“Chụp ảnh thành công, đã tạo thành App tại cửa hàng ứng dụng trong điện thoại, xin hỏi có lập tức tải xuống hay không?”
“Tạm thời không cần.”
“Dạ vâng chủ nhân, ngài còn yêu cầu gì khác không?”
“Không còn, lui xuống đi.”
“Dạ vâng, chủ nhân.” Điện thoại lại quay về trạng thái im lặng.
Trong toàn bộ quá trình đó Lâm Bắc Thần đều đang quan sát biểu cảm của Tần chủ tế.
Hiện tại hắn đã có thể xác định được một việc.
Trong cái gọi là Thần Tính Chi Hải kỳ lạ gì đó, dường như Tần chủ tế có trình độ đọc tâm nhất định với bản thân hắn, nhưng đối với tất cả hoạt động tâm lý liên quan đến điện thoại Tử Thần thì lại không cảm nhận được gì cả.
Bởi vì lúc bản thân triệu hồi điện thoại thông minh ra, biểu cảm của Tần chủ tế không hề biến hóa chút nào, ngay cả ánh mắt cũng không xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Con người cho dù trấn định hơn nữa, nếu như thật sự phát hiện ra thứ đồ như điện thoại Tử Thần thì nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, chắc chắn sẽ không thể nào khống chế được biểu cảm của khuôn mặt.
Còn về thí nghiệm triệu hồi điện thoại kia, thật sự cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi.
Nếu như thuật đọc tâm thật sự tài giỏi như thế, vậy tin tức về sự tồn tại của điện thoại nhất định sẽ bị đọc ra.