Cũng may là kết quả vẫn ổn.
Lâm Bắc Thần thở phào một hơi, hắn nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy có hai loại giải thích cho chuyện này.
Một loại có khả năng là thuật đọc tâm không phải vạn năng, chỉ khi có một ý niệm mãnh liệt nào đó nhằm vào Tần chủ tế, thì nàng mới phát giác ra được.
Loại thứ hai có khả năng là cấp bậc thành phẩm của điện thoại Tử Thần quá cao cấp, thuật đọc tâm của Tần chủ tế hoàn toàn không thể cảm nhận được nó.
Lâm Bắc Thần lập tức phán đoán ra, cơ mà nghĩ lại thì trong nội tâm của hắn lập tức không nhịn được mà bàng hoàng.
Đờ cờ mờ nhà nó.
Vậy cái suy nghĩ tinh tẫn nhân vong trước đó... Thật là kinh khủng!
Hắn vội vàng kiềm chế lại tư duy.
Một lát sau.
“Biểu diễn về Thần Đạo Thuật đến đây là kết thúc, ngươi dựa theo sự hiểu biết của bản thân mà sau này cố gắng luyện tập, chờ đến khi ngươi nắm giữ thuần thục Thần Đạo Thuật là có thể thử tìm kiếm lực lượng tín ngưỡng, thi triển được thần thuật!” Giọng nói của Tần chủ tế mang theo một loại khí tức thần kỳ, nàng từ tốn nói.
“Được.”
Lâm Bắc Thần chột dạ đến nỗi không dám nói nhiều thêm một câu.
Tần chủ tế lại nói: “Bây giờ ngươi thi triển cho ta xem thử.”
Hai công pháp mà nàng nói chính là môn pháp tinh thần lực lúc ban đầu nàng truyền thụ cho Lâm Bắc Thần.
“Hả?” Lâm Bắc Thần lập tức ngây ngốc.
Hai môn công pháp này sau khi được tạo thành App rồi tải xuống vẫn luôn tự mình vận hành tu luyện, uy lực cụ thể thì bản thân hắn chưa từng cẩn thận cảm nhận chúng nó.
Bây giờ chắc vẫn có thể tu luyện nhỉ?
......
Một lát sau.
Tần chủ tế chậm rãi thu lại hai bàn tay.
Lâm Bắc Thần thất vọng mở to hai mắt.
Lòng bàn tay hắn dường như có thể cảm nhận được sự mềm mại mát mẻ thoáng qua.
“Công pháp tu luyện của Thần Đạo Thuật ngươi nhớ kỹ chưa?” Tần chủ tế liếc nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần gật đầu, ngoan ngoãn y hệt một con thỏ con, gật đầu cứ như con gà mổ thóc rồi nói: “Nhớ kỹ cả rồi.”
“Mấy ngày nay ngươi ở lại trên núi cố gắng tu luyện nó, ít nhất là có thể trước khi công điện thần nghiệm bắt đầu hãy mở rộng Thần Tính Chi Hải, cảm ngộ lực lượng tín ngưỡng, có như vậy thì có thể triển khai được thần thuật.” Tần chủ tế nói xong liền chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh mà hờ hững như trước, tựa như nước trong hồ tĩnh lặng, không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào, nào từ từ đi ra phía bên ngoài: “Ta mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi chốc lát.”
Lâm Bắc Thần gấp gáp hỏi nàng: “Thi triển thần thuật cho dù là kiểu chiến kỹ cánh kiếm theo phong cách đặc biệt cũng có thể sao?”
“Ánh sáng bảo vệ của Chủ Quân ư?” Âm thanh của Tần chủ tế truyền đến từ bên ngoài: “Đương nhiên có thể... về những việc khác liên quan đến tu luyện thần thuật thì bảo Tiểu Dạ truyền thụ cho ngươi.”
Lâm Bắc Thần lại nhớ tới một chuyện, hắn vội vàng lớn tiếng nói: “Thế nhưng ba ngày sau, sư phụ ta muốn ước chiến trên biển với Chu Bích Thạch, ta phải đến đó áp trận...”
Trong sự im lặng ngắn ngủi.
“Ta đi thay ngươi.” Giọng nói của Tần chủ tế lại vang lên bên tai hắn.
Hả?
Lâm Bắc Thần ngây ngốc trong chốc lát.
Tần tỷ tỷ đi thay ta ư?
Dùng thân phận gì để đi thay ta cơ?
Đó chính là trận đấu quyết chiến của sư phụ ta mà. Là kiểu ký giấy sinh tử đó.
Có thể nói là một ngày làm thầy, suốt đời làm cha.
Nhỡ đâu lão Đinh bị Chu Bích Thạch đánh chết thì không phải mình chỉ có
thể lo ma chay cho ông ta sao?
Hơn nữa nhỡ đâu lão Đinh bị Chu Bích Thạch cho một nhát kiếm chém thành tro bụi, nghiệt đồ như mình đây ngay cả cơ hội cuối cùng nhìn mặt ông ta cũng không có à?
Nếu như sư phụ có một vài di sản được cất giấu gì đó, vậy chẳng phải cũng không có cách nào nói cho hắn biết sao?
Đến lúc đó thì thật sự chỉ có thể chôn cất quan tài bằng vàng, bia mộ mạ vàng mà thôi.
Trừ phi Tần tỷ tỷ đổi thân phận đi thay ta.
Lâm Bắc Thần lẩm bà lẩm bẩm một lúc, khi muốn hỏi lại thì Tần chủ tế đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Thi triển Thần Đạo Thuật rất mất sức sao?” Lâm Bắc Thần quay đầu hỏi Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương mỉm cười ngọt ngào rồi nói: “Cái sư phụ thi triển không chỉ là Thần Đạo Thuật, mà người trực tiếp dẫn lực tinh thần của mình vào trong Thần Tính Chi Hải của bản thân, có như vậy mới có thể truyền thụ Thần Đạo Thuật với cấp bậc cao nhất cho huynh, đồng thời cũng có thể khiến huynh cảm nhận được Thần Tính Chi Hải thực sự hiện ra trước mặt mình, đợi đến lúc huynh tự mình tu luyện thì sẽ làm làm ít công to.”
Thôi xong?
Lâm Bắc Thần lập tức hiểu ra.
Hóa ra mọi thức trước đó đều là giao lưu thuộc về cấp bậc tinh thần ư.
Hơn nữa còn là sân nhà của Tần chủ tế nữa chứ.
Chẳng trách được mỗi một suy nghĩ vớ vẩn liên quan đến Tần chủ tế đều bị đối phương điều tra được.
Ừm, lần sau nếu có cơ hội tiến vào trong nhà Tần chủ tế thì nhất định phải cẩn thận một chút.
“Ta nhìn thấy một chốn hư không vô tận, ánh sáng sao trời lóe lên, thứ này gọi là Thần Tính Chi Hải sao?” Lâm Bắc Thần nghiêm túc xin chỉ giáo.
Suy cho cùng đây cũng là bí ẩn liên quan đến Thần.
Nắm chắc hơn chút, nghệ thuật nhiều không đè chết người.
Nhỡ đâu sau này có thể hố lại con chó nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh thì sao nhỉ?
Vừa nghĩ tới chỗ này, Lâm Bắc Thần đã vui tới mức không khép được chân.
Dạ Vị Ương híp mắt cười nói: “Thần Tính Chi Hải chính là chốn hư không mà huynh nhìn thấy kia, nó bao la bát ngát, tu vi thần đạo càng cao thì Thần Tính Chi Hải càng rộng lớn, tu vi của sư phụ sâu không lường được, Thần Tính Chi Hải đương nhiên rộng lớn, có điều những ngôi sao mà huynh nhìn thấy thật sự là tín đồ sư phụ thu nhận, mỗi một ngôi sao đều là một lực lượng tín ngưỡng, chúng nó dẫn ngươi tiến vào Thần Tính Chi Hải, sư phụ tiêu tốn không ít lực lượng tín ngưỡng cho nên mới cần phải đi nghỉ ngơi.”