Một lát sau.
Lâm Bắc Thần tắm nước nóng xong tiện tay thay một bộ đồng phục tế ti sạch sẽ gọn gàng màu trắng tinh, cả người vô cùng thoải mái, kế đó hắn lại quay về trong phòng khách.
“Vừa nãy ngươi lại đi giết người đúng không?” Tần chủ tế đánh giá từ trên xuống thiếu niên tuấn mỹ đẹp như tiên giáng trần kia.
“Hả, ta không phải cố ý mà, Tần tỷ tỷ, tỷ nghe ta giải thích... Ta không biết gì hết, những người này thật sự quá tàn bạo, không những chặn đường động thủ mà còn muốn hạ độc vào trong nguồn nước trên núi, rồi còn bắn chết tín đồ vô tội thậm chí một lời không hợp liền muốn giết ta, tỷ không nhìn thấy đâu, cái nỏ thần Phá Huyền viu viu kia, ta bị ép đến mức phải phòng vệ chính đáng đó...” Lâm Bắc Thần vội vàng nói.
“Ngươi không cần giải thích nhiều như vậy đâu.” Tần chủ tế liếc nhìn sự thấp thỏm trên gương mặt thiếu niên kia, nàng thản nhiên nói: “Sinh linh năm đó chết dưới kiếm của ta còn nhiều gấp trăm lần của ngươi... chỉ là lâu rồi không cầm kiếm dính máu tươi, có thể có rất nhiều người đều đã quên mất sự việc năm xưa tràn ngập sắc máu đó.”
Lâm Bắc Thần: ???
Nhiều hơn mình gấp trăm lần ư?
Trong lòng hắn im lặng tính toán số lượng người đã chết mà mình rút kiếm ra chém, sau đó trong lòng hắn đặt một dấu chấm hỏi cực lớn.
Tần nữ thần à, ngài đang chém gió hay là nói nghiêm túc đấy?
Nữ thần siêu phàm thoát tục thanh tao không dính khói lửa nhân gian như ngài đây vậy mà đã giết tận hơn vạn người?
“Trên thế giới này, giết người chưa từng là việc gì khó khăn cả... khó khăn chính là lựa chọn của ngươi ra sao.”
Tần chủ tế thản nhiên nói: “Hình như ta đã biết ngươi lựa chọn cái gì rồi.”
Cơ hội tốt.
Lâm Bắc Thần đang nghiêng đầu góc 45 độ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hắn dùng tốc độ nói đặc biệt và giọng điệu ngây ngơ, bình tĩnh nói: “Cuộc đời này đâu phải việc gì cũng như ý muốn, chỉ mong không hổ thẹn với lòng.”
Câu nói này được các vị đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp trên trái đất kiếp trước thường nói đến, hắn cảm thấy cực kỳ có phong cách.
Trong nháy mắt sẽ chinh phục được đống người. Lâm Bắc Thần quyết định chuyển sang dùng câu này.
Sau đó khiến hắn thất vọng chính là, ánh mắt Tần chủ tế không hề sáng lên hay là có biểu cảm tán thưởng với hắn.
Ấy?
Kiểu làm màu của người xuyên việt đứng trước mặt Tần nữ thần hình như
không có tác dụng gì cả.
Tần chủ tế chỉ hơi gật đầu, nàng tiếp tục nói: “Nếu như ngươi đã lựa chọn được rồi vậy thì ta không cần nói cái khác nữa, mấy ngày nay ngươi cứ ở lại Thần Điện đi, để ta truyền thụ một vài thần thuật cho ngươi...”
Cái gì?
Lâm Bắc Thần nghe vậy cực kỳ kinh ngạc.
Hắn một lòng muốn ngủ... à không, theo đuổi Tần tỷ tỷ.
Thế mà ngươi lại muốn làm sư phụ của ta ư?
“Nhưng mà...”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta đã có sư phụ rồi, ta...”
Tần chủ tế nghe thấy thế hơi gật đầu.
Thiếu niên này thoát khỏi tư tưởng bình thường, làm việc nghênh ngang khoa trương, nhưng mà về vấn đề tôn sư trọng đạo thì vẫn có.
Mà Lâm Bắc Thần lúc này lại đang điên cuồng tìm kiếm trong trí nhớ, dựa vào kiến thức ít ỏi và sự hiểu biết đối với thế giới này, hình như tình thầy trò ở thế giới này không hề có chút tiền lệ quá nổi bật nào nhỉ?
Nếu như bản thân không cẩn thận vượt qua mất lôi trì thì... Đúng, ai dám lắm chuyện thì đánh chết người đấy.
Cứ thế mà làm.
Sau đó hắn nghe thấy Tần chủ tế nói tiếp: “Việc này ngươi không cần lo lắng, tuy ta truyền thụ thần thuật cho ngươi nhưng giữa ta và ngươi lại không phải sư đồ gì, trên con đường tiến đến gần thần của ta thì ta chỉ là một người dẫn đường, để đồng hành với ngươi mà thôi.”
“Hả... vậy thật sự là...”
Lâm Bắc Thần như mang trong người trọng trách lớn, hắn nói: “Thế thì không có vấn đề gì cả.”
“Trước lúc đó phải kiểm tra chút tiến độ của ngươi, tu luyện như thế nào rồi?” Tần chủ tế hỏi.
“Ồ, mỗi ngày ta đều rất cố gắng tu luyện.” Lâm Bắc Thần vội vàng nói. Đương nhiên là dùng app trên điện thoại tu luyện.
Tần chủ tế gật đầu nói: “Đưa tay ra đi.”
Lâm Bắc Thần không hiểu gì cả nhưng vẫn đưa tay trái ra.
“Chìa cả hai tay ra đây.” Tần chủ tế nói tiếp, sau đó cũng chậm rãi đưa tay ra. Đó là một đôi tay ngọc ngà láng mịn dường như mang theo đường nét trong suốt.
Đôi bàn tay ấy hoàn mỹ đến độ dường như là tác phẩm nghệ thuật do thợ thủ công khéo léo điêu khắc ra, cho dù là móng tay hay là đường gân của ngón tay, thậm chí cả đường rãnh gấp nhỏ ở khớp xương ngón tay đều đẹp đến độ khiến người ta run rẩy.
Lâm Bắc Thần vừa chìa hai tay ra thì đôi bàn tay ngọc ngà của Tần chủ tế đã dán vào lòng bàn tay hắn.
Một cảm xúc mềm mại mát mẻ nháy mắt xông thẳng vào linh hồn Lâm Bắc Thần, làm cho hắn lập tức đánh mất khả năng tư duy.
Đây là một cảm giác khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung. “Nhắm mắt vào, bắt đầu.” Tần chủ tế chậm rãi nói.
Lâm Bắc Thần nhanh chóng nhắm hai mắt lại, lòng tràn đầy yên tĩnh, bắt đầu tiến hành theo lời Tần chủ tế.
Hô hấp của hắn dần dần ổn định, những thứ tạp niệm trong lòng theo gió cuốn bay.
Tác dụng của thuật hô hấp tương tự như thiền đình, cơ mà hiệu quả càng tốt hơn.
Trong khoảnh khắc này, Lâm Bắc Thần bỗng dưng ý thức được, sự quả quyết của bản thân về giết chóc có phải liên quan đến tu luyện hay không.
Theo trạng thái hô hấp tiến vào tầng sâu hơn, Lâm Bắc Thần đột ngột cảm thấy trước mắt sáng bừng lên.
Trong đầu giống như có một điểm sáng thình lình bành trướng bùng nổ, sau đó liền hợp chất sinh ra toàn bộ thế giới.
Có vẻ như hắn đang ở giữa vũ vụ bao la, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy được hư không vô tận rộng lớn, cùng với trời sao lấp lánh ở nơi xa...
Cùng với Tần chủ tế ở trước mặt, cả người nàng tản phát ra một tầng ánh sáng thánh khiết.
“Không cần kinh ngạc, nơi này chính là Thần Tính Chi Hải của ngươi, cái ngươi nhìn thấy cũng chỉ là ảo ảnh thần tính của ta, khi tu luyện thuật hô hấp Cửu Điệp Hỏa Đoán đến đỉnh phong là có thể ngộ ra thần tính, ngươi đã thành công rồi, làm tốt lắm.” Tần chủ tế thản nhiên giải thích cho Lâm Bắc Thần.