Vụt vụt vụt!
Dây cung chấn động dữ dội. Khiến cho làn mưa rối loạn.
Từng mũi tên Phá Huyền lóe lên hàn quang sắc vàng trong đêm mưa lạnh lẽo, chúng nó giống như tia chớp ầm ầm còn mang theo sát khí chết chóc đủ để đại võ sư cũng phải sợ hãi vô cùng, mũi tên dày đặc đồng loạt bắn về phía Lâm Bắc Thần.
Sự quyết đoán của Tô Đại không thể không nói là rất dứt khoát.
Cơ mà vẫn không có tác dụng gì cả.
Lâm Bắc Thần vung kiếm lên, chém gãy làn mưa mũi tên kia.
Tu vi chân chính của hắn đã là võ đạo tông sư, nỏ thần Phá Huyền thông thường không thể uy hiếp được hắn nữa rồi.
Mưa gió gào thét.
Những bông hoa máu nở rộ trên con đường núi.
Các vị Huyền Y Vệ ngã xuống khi đứng trước ngân kiếm của Lâm Bắc Thần.
Nhất kiếm, nhị kiếm và tam kiếm đều là chiêu thức của võ đạo tông sư.
Sự tinh xảo thì khỏi phải bàn.
Mà lúc Lâm Bắc Thần thi triển nó cũng không tiêu tốn huyền khí cho lắm.
Trong người vận dụng huyền khí dựa vào lực lượng nhục thân đã có thể triển hiện ra kiếm chiêu hoàn chỉnh.
Trước đó khi Huyền Y Vệ đối phó với cường giả võ đạo thì bọn họ đều lợi dụng kiếm trận và nỏ thần Phá Huyền để mài mòn sức lực, đợi đến khi huyền khí không còn nữa mới dùng chiến thuật tập kích những cường giả đó, cơ mà đối với quái vật như Lâm Bắc Thần đây thì hoàn toàn không có tác dụng gì hết.
Cho dù có Tô Đại cấp bậc đại võ sư tọa trấn thì cũng khó mà thay đổi kết cục cuối cùng.
Kiếm quang kêu vang.
Lúc sinh lúc diệt.
Trong thời gian một chén trà, hơn trăm vị Huyền Y Vệ đều bị chém chết dưới
kiếm của Lâm Bắc Thần.
Tô Đại cũng bị chém chết dưới ngân kiếm.
Không một ai có thể trốn thoát.
Lần này Lâm Bắc Thần không hề quên chém thêm một nhát.
Một kiếm đổi một đầu.
Một phát nữa đổi một trái tim.
Lần lượt từng cái một được bổ xuống, thuận tiện la liếm túi đồ của đám người kia.
Hắn lấy được chắc tầm ngàn kim tệ, cùng với một số tạp vật.
Tất cả tạp vật Lâm Bắc Thần đều dùng hỏa lửa tiểu ngân thiêu trụi.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lâm Bắc Thần dùng tay áo của trường bào lau đi vết máu trên thân kiếm, kế đó tải lên Baidu Netdisk.
Mưa thì càng ngày càng to, cây cỏ xung quanh dưới sự rửa sạch của cơn mưa này liền trở nên tươi xanh mơn mởn.
Lâm Bắc Thần đi đến trước cái cây nghiêng ngả kia, lấy áo choàng xuống rồi lại liếc nhìn đống thi thể nơi đây, hắn không khỏi lắc đầu.
“Chỉ có thể trách số mệnh các ngươi quá đen đủi...”
“Quay về chém thêm nhát nữa lại còn có thể thu được đầu người.”
“Đừng trách ta ra tay độc ác, bảy ngày sau công điện nghiệm thần, nếu như vai nhân vật hoán đổi cho nhau, thì những việc các ngươi làm so với ta còn tàn nhẫn hơn... Vì để bảo vệ người ta muốn bảo vệ, chỉ đành mời các ngươi đi chết mà thôi.”
Hắn khoác áo choàng lên, xoay người chạy về phía Vân Mộng thần điện.
Cuối cùng thì mình cũng biến thành người mà mình từng ngưỡng mộ nhất. Một kẻ giết chóc tràn đầy quyết đoán.
Nếu như là hồi xưa thì khi Lâm Bắc Thần giết địch nhân có thể sẽ do dự rất nhiều, lúc còn ở núi Bắc Hoang, trong kho hàng bỏ hoang kia, mấy lần hắn ra tay đều là do bị ép không còn cách nào khác, không ra tay thì người chết chính là hắn, là bằng hữu của hắn.
Mấy lần đó đều là việc sắp xảy ra, không hề cho hắn thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng.
Chỉ có lần này khi hắn che ô đội mưa đi giữa con đường núi, cho dù là lúc gặp phải Tô Đại thì hắn đều có cơ hội lựa chọn.
Lựa chọn lùi bước.
Lựa chọn tính kế lâu dài.
Nhưng lần này Lâm Bắc Thần không muốn tiếp tục làm kẻ lười biếng và bị động nữa.
Bởi vì trên ngọn núi này, trong Thần Điện tại đỉnh núi có người hắn vô cùng quan tâm, có người hắn muốn bảo vệ.
Đến tận khi hắn đối mặt với Tô Thập, cảm nhận được giây phút phục binh xuất hiện hai bên trong rừng rậm, Lâm Bắc Thần đột nhiên hiểu ra.
Hắn không thể dùng tình cảm để cảm hóa kẻ thù được.
Bảy ngày sau, đợi đến lúc đám người này giết tới Thần Điện, những thiếu nữ thượng tế đơn thuần trong sáng, không dính dáng tới chiến tranh kia sẽ phải đối mặt với thảm trạng gì đây?
Lâm Bắc Thần tuyệt đối và chắc chắn sẽ không cho phép việc như thế xảy ra. Cho nên hắn chỉ đành xuất kiếm.
Chém tội chứ không phải chém người.
Giết người để bảo vệ mạng sống.
Nếu như thật sự có tội nghiệp vậy thì để một mình hắn gánh chịu thôi.
“Úi da, mình sắp bị bản thân làm cho cảm động đến buồn nôn luôn rồi...” Lâm Bắc Thần bước đi trên con đường núi, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu đã thông suốt hơn.
Đúng vậy.
Hắn chính là hắn.
Mỹ nam tử với những vẻ mặt khác nhau.
Hắn hài lòng quay về nơi ở của Tần chủ tế.
Trong không khí dường như tràn ngập mùi hương của đào mật.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn quần áo ướt sũng trên người mình, hắn nở nụ cười nịnh nọt: “Tần tỷ tỷ, có thể dùng phòng tắm của tỷ để đi tắm một lần nữa không? Ý là, cơ thể ta có chút giá buốt.”
Tần chủ tế liếc nhìn gương mặt hiện lên sự giảo hoạt của thiếu niên tuấn mỹ kia, trong đôi mắt nàng chợt lóe lên một tia mềm mại rồi nhanh chóng biến mất, sau đó nàng thoáng nhìn qua Dạ Vị Ương ở bên cạnh.
“Ta dẫn huynh đi.” Dạ Vị Ương đứng bật dậy, nàng nắm lấy cánh tay Lâm Bắc Thần dẫn hắn đi tắm rửa.