Cùng lúc đó.
Trên đường núi.
Một đám võ sĩ mặc áo giáp đen đang xử lý đống thi thể nằm trên mặt đất.
“Tra được chưa? Rốt cuộc là ai ra tay?” Một nam tử trung niên mặc trường bào màu tím vẻ mặt nghiêm nghị, đang giận dữ không thôi chất vấn hỏi thuộc hạ.
“Khởi bẩm Tô công tử, dựa theo thông tin của mấy điểm phong tỏa bên ngoài truyền tới, biết được kẻ giết người chắc chắn là Lâm Bắc Thần.” Một người có vẻ như là thủ lĩnh của đám võ sĩ mặc áo giáp đen liên tục khom lưng vội vàng nói: “Trước đó tin tức Tô Thập truyền ra chính là chặn Lâm Bắc Thần ở chỗ này, đợi đến lúc thuộc hạ dẫn người đến đây, Tô Thập cùng với một trăm Huyền Y Vệ dưới trướng đều bị giết chết, kẻ ra tay với kiếm thuật kinh người, một kiếm liền có thể đoạt hồn, Tô Thập ngay cả kiếm còn chưa rút khỏi vỏ đã bị giết chết ngay!”
“Lâm Bắc Thần!” Trong ánh mắt của nam tử trung niên mặc áo choàng màu tím gọi là Tô công tử kia lóe lên một tia u ám.
“Hắn lên núi đúng không? Được lắm, vừa vặn giăng lưới diệt gọn luôn, báo thù cho sư thúc của ta, lão già sư phụ của hắn mà biết được chắc chắn rất vui vẻ...” Trên gương mặt của Tô công tử hiện lên sự hung ác.
Hắn lớn tiếng nói: “Truyền lệnh xuống, để người của Diều tổ bố trí kịch độc ở khắp trong núi, hạ độc trong nguồn nước, rồi bảo tinh duệ của Ưng tổ mai phục khắp nơi trên đường núi, chỉ cần có võ giả lên núi hoặc có người xuống núi liền trực tiếp dùng nỏ thần Phá Huyền chết giết tức thì, để Cáp tổ truyền lệnh cho khắp các nha môn tại Vân Mộng thành, cả các hộ giàu có, trên con đường bến cảnh, từ hôm nay trở đi không cho phép bất kỳ ai lên núi Thần nữa...”
“Nếu như còn có một số điêu dân không biết sống chết, vậy thì cứ giết không tha... Đây chính là Huyền Y Vệ của chúng ta, lần đầu tiên làm việc cho chủ nhân ở nơi khác nhất định phải xử lý cho gọn gàng lưu loát, đừng để cho đám Liên Sơn tiên sinh cướp mất tiếng tăm của chúng ta...”
Hắn còn chưa dứt lời.
“Ấy, Huyền Y Vệ ư?” Một giọng nói mang theo sự kinh ngạc truyền tới: “Hóa ra các ngươi không phải người của Ưng Vô Kỵ.”
Trong lòng Tô công tử bỗng dưng giật thót.
Hắn thuận theo nơi phát ra tiếng nói nhìn qua đó.
Chỉ thấy một thiếu niên toàn thân ướt sũng như chuột lội, trên người mặc áo bào màu xanh, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng nhung màu trắng sáng, không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào, giờ đây còn đang ngồi xổm bên đường núi giống như đi hóng chuyện, phấn khích nghe bọn họ nói chuyện.
“Lâm Bắc Thần?” Đồng tử của Tô công tử co rụt lại.
“Hello, chào ngươi.” Lâm Bắc Thần mỉm cười vẫy tay, rồi nói: “Có lạnh không? Có mệt không vậy? Trời mưa to thế này mà còn làm việc sao... Ấy, ngại quá đi, ta lỡ ngắt lời các ngươi rồi, không sao hết, cứ mặc kệ ta, các ngươi tiếp tục trò chuyện đi coi như ta không tồn tại nhé, tiếp tục nào...”
Tiếp tục mụ nội nhà ngươi.
Thế này còn có thể tiếp tục sao? Tô công tử vung tay lên.
Hơn một trăm vị Huyền Y Vệ ở bên cạnh nhanh chóng tản ra tạo thành chiến trận hình cánh quạt, bảo vệ hai bên người hắn, nỏ thần Phá Huyền được đặc chế đồng loạt lên dây cung, mũi tên lóe lên ánh sáng trong màn mưa nhắm chuẩn xác bắn về phía Lâm Bắc Thần.
Thắt lưng đeo trường kiếm bí ngân. Lưng đeo nỏ thần Phá Huyền.
Trên người mặc áo giáo đen như mực. Đây chính là Huyền Y Vệ.
Tổ chức này được người võ trang bí mật xây dựng vào bốn năm trước, nó gần như là tồn tại giống bóng ma ở Thiên Thảo hành tỉnh, khiến cho rất nhiều thế lực lớn nhỏ chỉ cần nghe tên là biến sắc, là thế lực mà một vài môn phái cấp bậc đại tông sư không muốn dây vào.
Mà bên ngoài Thiên Thảo hành tỉnh còn có rất nhiều người chưa từng nghe qua uy danh của bọn họ.
“Tên họ Lâm kia, tạm thời chúng ta còn chưa muốn ra tay với ngươi cho nên lập tức cút đi cho ta.” Tô công tử hừ lạnh nói.
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Ta đã từng gặp có người dùng giọng điệu sợ hãi nhất nói lời ác độc nhất, nhưng lại chưa từng gặp ai mà dùng giọng điệu hung ác như này để nói lời sợ hãi như thế... vừa nãy chủ nhân mà ngươi nói có phải là Vệ Danh Thần hay không, sư phó kia có phải là Khuất Sơ Hiểu hay không?”
Tô công tử hừ lạnh trả lời: “Thế thì sao?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi: “Vậy ngươi là đồ đệ của Chu Bích Thạch đúng không?”
Tô công tử thản nhiên nói: “Đúng thế.”
Lâm Bắc Thần nói: “Có phải sư phụ ngươi rất yêu thương ngươi đúng hay không?”
“Sư phụ ta đối xử với tất cả chúng đệ tử đều giống như nhau cả, chẳng qua là ta nhập môn sớm hơn bọn họ mà thôi...” Tô công tử cau mày trả lời.
Hắn không hiểu nổi tại sao Lâm Bắc Thần lại hỏi như vậy.
“Ồ, ngươi là Tô Đại nhỉ.” Lâm Bắc Thần nói tiếp.
Tô công tử ngây ngốc trong chốc lát, rồi mới hỏi: “Sao ngươi lại biết?”
Lâm Bắc Thần nói: “Người đẹp trai như ta đây đương nhiên là đoán rồi... Nếu ngươi là đại đệ tử của hắn thì nhất định nhận được rất nhiều sủng ái, cho nên nếu mà ngươi chết vậy thì Chu Bích Thạch có đau lòng không nhỉ?”
Lúc nói đến chỗ này, Lâm Bắc Thần chậm rãi cởi cái áo choàng nhung màu trắng trên người xuống, tiếp theo hắn xếp gọn gàng rồi buộc lên một gốc cây nghiêng ngả ở bên đường.
Sau đó Lâm Bắc Thần giơ mò mẫm một cái, một thanh ngân kiếm liền xuất hiện trong bàn tay hắn.
Lông mày Tô Đại giật giật: “Giết.”