Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 653: Cho ngươi xem màn biểu diễn bắn súng ngắn của ta




Lâm Bắc Thần không quan tâm nhiều như vậy.

Hắn vận chuyển Huyền khí, truyền vào trong khẩu súng lục.

Khoảnh khắc sau đó, hắn dường như buột miệng mà bắt đầu rên rỉ.

Huyền khí trong cơ thể giống như một con đập vỡ bờ, bị Tuyết Vực Chi Ưng điên cuồng hút cạn, giống hệt như khi tải xuống phần mềm trên điện thoại, mức độ Huyền khí trút xuống cũng không thua kém bao nhiêu.

Chết tiệt!

Quên một vấn đề quan trọng.

Một lần bắn súng, cần bao nhiêu Huyền khí? Không phải sẽ bị rút cạn đấy chứ?

Lâm Bắc Thần vô cùng hoảng sợ.

May mắn thay, trong khoảnh khắc tiếp theo, khi Huyền khí hoả diệm màu bạc trong cơ thể bị rút đi một phần ba, các hoa văn trên thân của khẩu súng Tuyết Vực Chi Ưng bắt đầu hiện ra từng đường vi quang giống như mạch điện.

Cò súng vốn dĩ không nhúc nhích, bây giờ đã có thể bóp cò rồi. Ở kiếp trước, Lâm Bắc Thần cũng đã từng bắn súng.

Nguyên lý cơ bản của ba điểm một tia, trong lòng hắn rất rõ. Khẩu súng nhắm chuẩn vào mi tâm của Giang Tự Lưu. Ngập ngừng một lát, lại di chuyển sang vai trái.

Đã nói là giữ cho hắn một mạng.

Vậy thì nhất định phải giữ.

Điều hồi hộp duy nhất là, khẩu súng này rốt cuộc là có uy lực lớn đến thế nào? Thời điểm chứng kiến kỳ tích đã đến rồi.

"Bằng hữu, thời thế đã thay đổi rồi."

Bóp cò.

Pằng!

Một tiếng động cực lớn như sấm.

Sóng âm đáng sợ, lấy bàn tay phải đang giơ lên của Lâm Bắc Thần làm trung tâm, đột nhiên bùng nổ.

Đạn màu bạc từ trong nòng súng xuất ra.

Lúc này, trong lòng Giang Tự Lưu đột nhiên trào dâng một cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có, như thể bị lưỡi liềm của thần chết kề vào cổ.

Hắn muốn né tránh.

Nhưng không có chút ý nghĩa.

Một chùm huyết hoa ngay lập tức bùng nổ trên vai trái của hắn.

Trong màn huyết sương, cánh tay trái của Giang Tự Lưu trực tiếp hóa thành bột mịn rồi biến mất.

Hắn hoàn toàn không phản ứng kịp. Đồng thời với lúc này--

"A a a a..."

Trong tiếng la hét thất kinh, chỉ thấy cơ thể Lâm Bắc Thần đột nhiên cũng bay ngược về phía sau, lại một lần nữa đập gắt gao vào bức tường của trận pháp võ đài ở phía sau, đập ra một hình chữ ‘木’ rõ ràng ...

Sau đó rơi xuống đất.

Mẹ kiếp.

"Độ giật lớn như vậy à?"

Hắn điên cuồng gào thét trong lòng.

Khẩu súng lục chết tiệt này lại không phải súng bắn tỉa AWM. Khi ngẩng đầu nhìn lại, miệng của Lâm Bắc Thần đã mở to. Một cánh tay của Giang Tự Lưu đã trực tiếp bị nổ tung?

Cái này......

Uy lực cũng quá mạnh mẽ rồi đấy.

Dường như Giang Tự Lưu hoàn toàn không có chút không gian để phản ứng lại.

Nếu như vừa rồi mình nhắm vào mi tâm của Giang Tự Lưu...

Vậy thì bây giờ hắn thực sự đã trở thành một xác chết không đầu rồi.

Một khoảng im lặng như chết chóc ở xung quanh võ đài.

Một phát này của Lâm Bắc Thần rơi vào mắt của những người khác chỉ là bóp một ấn kiếm cổ quái hướng về phía Giang Tự Lưu.

Sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Một cánh tay của Giang Tự Lưu đã hoá thành máu và bột mịn rồi biến mất.

Đây rốt cuộc là loại chiến kỹ kiếm đạo gì?

Quá đáng sợ.

Tất cả mọi người đều không hiểu nổi.

Bao gồm cả hai vị cường giả cấp đại tông sư võ đạo là Chu Bích Thạch và Đinh Tam Thạch ở dưới võ đài.

Cũng hoàn toàn không cách nào hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Phù......"

Lâm Bắc Thần thổi nhẹ một hơi vào ngón tay của mình.

Đương nhiên là thổi vào nòng súng.

Nhưng trong mắt người khác, chính là thổi vào ngón trỏ.

"Xin lỗi, ta là nằm..."

Ồ, đến nhầm phim trường rồi.

Lâm Bắc Thần đắm chìm quá sâu, suýt chút nữa lỡ miệng.

Hắn vội vàng chuyển chủ đề, nói: "Một đòn này, ta đã thủ hạ lưu tình rồi, không nhắm vào đầu của ngươi...Tiểu Giang Giang, đầu hàng đi, ngươi có thể giữ im lặng, nhưng mỗi một lời mà ngươi nói đều sẽ là...phi, ý của ta là, ngươi tốt nhất đừng tự mắc sai lầm."

Có chuyện gì vậy?

Sao cầm được khẩu súng lục này, linh hồn của Trung Nhị lại hừng hực bùng cháy không thể nào kiểm soát được.

Lúc nào cũng cầm lòng không đậu mà đi nhầm đến phim trường vậy chứ? Phía đối diện.

Vẻ kinh ngạc trên gương mặt của Giang Tự Lưu dần dần tan biến. Hắn liếc nhìn cánh tay trái đã biến mất của mình.

Lại không có bao nhiêu vẻ khổ sở.

Ngược lại hắn khá tò mò về cú đánh vừa rồi.

"Ngươi là vì ta cầm kiếm tay phải, không muốn phế ta, cho nên mới đánh vào tay trái sao?"

Hắn cười hỏi.

"Phi."

Lâm Bắc Thần hừ lạnh nói: "Đừng tự mình đa tình, lão tử chẳng qua chỉ là vì lần đầu tiên thi triển thần kỹ mà bắn nhầm thôi."

Giang Tự Lưu lại mỉm cười, nói: “Một kiếm vừa rồi tên là gì vậy?” Hắn nhìn Lâm Bắc Thần, thực sự lại có thể cười được.

Tất cả mọi người đều vểnh tai lên.

Bởi vì đều muốn biết tên của một chiêu vừa rồi.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một chiêu vừa rồi được gọi là...ồ, Kinh Lôi đi*."

Mặc dù trời không có búa Tử Kim khiến trời đất sụp đổ, nhưng tiếng súng vang lên lại giống như sấm sét.

Không có gì sai cả.

"Kinh Lôi Bát*?" (*Đồng âm)

Giang Tự Lưu gật đầu: "Thật là một cái tên kỳ quái, một chiêu đó, âm thanh như sấm, long trời lở đất, hai từ Kinh Lôi danh xứng với thực, còn từ Bát thì giải thích như thế nào?"

Lâm Bắc Thần:???

Ngươi e là một tên não tàn con mẹ nó rồi.

Trợ từ ngữ khí rõ ràng như vậy cũng không nghe ra được à?

"Chết tiệt, đánh không lại thì đừng cưỡng chế giả vờ ngây thơ." Lâm Bắc Thần phát điên nói: "Ta không ăn nổi bộ này."

Thân hình của Giang Tự Lưu khẽ lắc lư, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, tiếp tục cười nói: "Ta muốn biết, chiến kỹ kiếm đạo có uy lực mạnh mẽ như vậy, ngươi còn có thể phát ra mấy lần?"