Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 652: Giả điên giả dại




"Ha ha ha, nhìn thấy rồi chứ?"

Lâm Bắc Thần tay phải cầm khẩu súng Tuyết Vực Chi Ưng màu bạc như tuyết, tay trái chỉ vào lỗ đen đang dần dần biến mất trên bầu trời, cười điên cuồng nói: "Loài người ngu ngốc, bây giờ các người chắc đã hiểu rõ quan hệ giữa ta và Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ rồi chứ... Oa ha ha ha ha! "

Giang Tự Lưu một trán đường đen.

Hắn nhìn Lâm Bắc Thần giống như nhìn một tên ngốc.

"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

Hắn khá cạn lời nói.

Vốn dĩ cho rằng mình đã quen với hành động khác người của Lâm Bắc Thần, nhưng Giang Tự Lưu lại phát hiện hắn vẫn không thể bắt kịp tiết tấu của người này.

Hả?

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Giang Tự Lưu, sau đó tại nhìn Tuyết Vực Chi Ưng trong tay mình: "Vừa rồi ngươi không nhìn thấy cái hố đen đột nhiên xuất hiện và thần khí trong tay ta à?"

Giang Tự Lưu cau mày nói: "Thần khí? Hố đen? Đó là cái gì? Ta không nhìn thấy cái gì cả."

What the fuck?

Lâm Bắc Thần nhất thời sững sốt.

Đùa sao?

Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh võ đài.

Phát hiện hầu hết mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt giống như Giang Tự Lưu. Giống như nhìn một tên điên.

"Giả điên giả dại ư?"

Chu Bích Thạch cười lạnh nói: "Như vậy cũng không thể thoát chết được đâu." "Toi rồi, toi rồi..."

Hàn Bất Hối nói: "Lâm đại ca bị đánh cho ngốc rồi."

Hả?

Tại sao lại vào lúc này chứ?

Đinh Tam Thạch, Sở Ngân và những người khác, trong lòng đều lộp bộp.

Hỏng rồi.

Vào thời khắc then chốt, bệnh não của tên phá gia chi tử này lại phát tác rồi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Dạ Vị Ương những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Vào lúc này, trái tim của thiếu nữ tế tư đã bị trói chặt vào người của Lâm Bắc Thần, tầm mắt không rời một khắc, bàn tay trắng hồng siết chặt nắm đấm, cực lực khống chế cảm xúc của bản thân...

Đường Thiên cắn bút suy nghĩ một hồi, viết một dòng chữ trên cuốn sổ tay.

"Để tồn tại, giả điên giả dại vốn không phải là chuyện mất mặt. Điều này đòi hỏi sức chịu đựng tâm lý bền bỉ. Vĩnh viễn nhớ rằng, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt."

Viết xong, hắn đóng sổ lại.

Lâm Bắc Thần phải làm thế nào để sống tiếp đây?

Hầu hết mọi người xung quanh đều không kinh ngạc lắm khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần hồi phục nhanh chóng sau chấn thương nặng như vậy.

Đặc biệt là những người biết về Lâm Bắc Thần.

Bởi vì theo tình báo mà bọn họ đã nhận được trước đó, tên ăn chơi trác táng này nắm vững một chiến kỹ có tính phục hồi mạnh mẽ, có thể khiến người sắp chết hồi phục ngay lập tức, vì vậy không có gì đáng kinh ngạc.

Chu Bích Thạch sáng mắt lên.

Ông ta đột nhiên không muốn Lâm Bắc Thần chết nữa.

Bắt tên phá gia chi tử này về, mỗi lần đều rút máu đến gần chết, rồi để hắn hồi phục lại. Chẳng phải mình sẽ có thể tận hưởng được nguồn bảo huyết vô tận mãi mãi sao?

Thật là một chủ ý hay.

Ông lão trở nên phấn khích. Trên võ đài.

Lâm Bắc Thần chìm vào bối rối.

Con mẹ nó...

Không lẽ những người này, không những không nhìn thấy hố đen xuất hiện trên bầu trời, mà còn không nhìn thấy được khẩu súng lục từ trên trời rơi xuống sao?

Vậy lát nữa ta bắn súng cho ai xem chứ?

Nói cách khác, màn biểu diễn làm màu vừa rồi của ta, thực ra hoàn toàn không có chút tác dụng gì cả sao?

Giống như trên trái đất ở kiếp trước, những diễn viên khi biểu diễn màn xanh kia không có thêm phiên bản điêu khắc cát đặc hiệu sao?

Một sự sỉ nhục sâu sắc ngay tức khắc nhấn chìm Lâm Bắc Thần. Thanh danh một đời của ta.

Lâm Bắc Thần nhìn khẩu súng trong tay mình.

Đây không phải là Tuyết Vực Chi Ưng.

Đây là Ngu Ngốc Chi Ưng đúng chứ?

Một nỗi phiền muộn sâu sắc hiện lên trong lòng hắn.

"Bỏ đi......"

Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, nhìn Giang Tự Lưu, nói: "Đừng nói những thứ vô ích đó nữa, một chiêu mà ta sắp thi triển tiếp theo đây là đòn mạnh nhất từ trước đến nay mà ta sử dụng. Ngươi chuẩn bị cho tốt đi, nếu như một chiêu này cũng không thể làm gì được ngươi... "

Trong đầu của Giang Tự Lưu lóe lên quầng sáng, nói: "Vậy ngươi sẽ tự động nhận thua, chờ chết sao?"

"Phi."

Lâm Bắc Thần mắng: “Ta là loại người như vậy sao? Vậy thì ta lại nghĩ cách khác.”

Giang Tự Lưu: ≡¯_¯≡.

"Đến đi, ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ."

Hắn giơ kiếm trước ngực.

Lâm Bắc Thần gật đầu.

Sau đó trong đầu thầm hỏi: Tiểu Cơ, nhanh xem qua phần giới thiệu sản phẩm, khẩu súng này sử dụng như thế nào.

"Được rồi, chủ nhân."

Sau khoảng ba nhịp thở, Tiểu Cơ liền trả lời: "Chủ nhân, truyền đủ Huyền khí để tạo ra đạn Huyền khí, sau đó nhắm chuẩn vào mục tiêu và bóp cò là được."

"Chỉ đơn giản như vậy à?"

"Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Lâm Bắc Thần hít một hơi thật sâu.

Chẳng trách trên APP Taobao lúc đó không bán đạn.

Không hổ là một khẩu súng lục ma cải.

Dùng Huyền khí tạo thành, chẳng phải có nghĩa là có thể có được số lượng đạn vô hạn sao?

"Oa ha ha ha ha ......"

Lâm Bắc Thần bật cười.

Giơ tay lên.

Ngu Ngốc Chi... Tuyết Vực Chi Ưng nhắm chuẩn vào Giang Tự Lưu.

Trong mắt của tất cả mọi người, lại nhìn thấy hắn dùng ngón trỏ với tư thế kỳ quái giống như ngoéo tay, nhắm chuẩn vào đối thủ.

Đây là kiếm ấn gì vậy?

Rất buồn cười, rất hài hước.