Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 654: Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi.




Sắc mặt của Lâm Bắc Thần liền thay đổi.

Lúc này hắn đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói.

"Đừng làm càn, nếu như ta xuất thủ một lần nữa, ngươi thực sự sẽ mất mạng." Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc nói.

Giang Tự Lưu cười nói: "Trước đó, ta không nhân lúc ngươi kiếm vỡ trọng thương mà giết chết ngươi, vừa rồi ngươi không đánh vào đầu ta. Chúng ta hoà nhau, tiếp theo đây, ngươi không cần nương tay, ta cũng sẽ không nương tay, sinh tử của chúng ta có mệnh, các bên cứ dựa vào bản lĩnh đi.”

Hắn tay phải cầm Mặc Kiếm.

Vết thương ở vai trái đã ngừng chảy máu.

Kiếm khí lượn lờ toàn thân.

Khí thế lại không chút giảm sút so với lúc trước.

"Ngươi đây là đang tìm đường chết."

Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần trở nên lạnh lùng. Cược trong súng của ta không có đạn à?

Vậy thì...

Lòng bàn tay của hắn lại nắm chặt Tuyết Vực Chi Ưng, truyền Huyền khí vào.

Khẩu súng màu bạc tuyết chỉ có một mình hắn là có thể nhìn thấy, những hoa văn phức tạp và cổ xưa lại lần nữa loé lên ánh sáng bạc chói mắt, một viên đạn Huyền khí mới đang nhanh chóng được tạo ra trong nòng súng.

Vù!

Thân hình của Giang Tự Lưu lại di chuyển.

Tốc độ cực nhanh.

Trong hư không chỉ lưu lại một tàn ảnh.

Nhưng mà--

"Nếu như ngươi không bị thương, có thể vẫn còn có cơ hội, nhưng hiện tại..."

Lâm Bắc Thần trực tiếp thi triển thân pháp Ưng Yến Song Phi, thôi diễn sát chiêu Thời Khắc Cuối Cùng, thêm với Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ phụ trợ, tinh thần lực lan tỏa giống như ra-đa, trong lúc nguy cấp tránh được kiếm thứ nhất của Giang Tự Lưu.

Sau đó khi Giang Tự Lưu đâm ra kiếm thứ hai ...

Pằng!

Lâm Bắc Thần bóp cò.

Tuyết Vực Chi Ưng lại phun ra hoả xà màu bạc.

Ghi hai bàn.

Một màn huyết sương lan tràn.

Mặc Kiếm đen như mực bay vút lên không trung.

Thân hình của Giang Tự Lưu bay ngược ra ngoài.

Cánh tay phải của hắn cũng biến mất không thấy đâu nữa. Bạch y rách nát nhuốm máu.

Giống như một bức tranh mai vàng nở trong tuyết mùa đông.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn nhưng vẫn ngoan cố thúc động Huyền khí, trong quá trình bay ngược ra, thân hình của hắn vẽ một đường vòng cung, há miệng cắn giữ chuôi của Mặc Kiếm rơi xuống...

Rơi xuống đất.

Đứng vững.

Thẳng tắp như tiêu thương.

Bất động như núi.

Tí tách, tí tách.

Là máu từ chỗ vết thương của cánh tay bị đứt kia mà rơi xuống.

Đôi mắt sáng rực.

Tinh thần chiến đấu vẫn còn.

Thân hình của Lâm Bắc Thần cũng bay ngược ra ngoài bốn năm mét dưới tác động lực giật của Tuyết Vực Chi Ưng.

May mắn thay, lần này hắn đã có kinh nghiệm.

Vì vậy không nhếch nhác như lần đầu tiên bắn súng.

Tiếp đất rất vững vàng.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt của Lâm Bắc Thần liền thay đổi.

Hắn cảm nhận được tinh thần chiến đấu vẫn đang hừng hực trên người của Giang Tự Lưu ở phía đối diện, ngay lập tức trở nên căm phẫn.

Một sự căm phẫn không thể nào khống chế được.

Ghi hai bàn đã tiêu hao 2/3 tinh lực và Huyền khí của hắn.

Nhiều nhất chỉ có thể bắn thêm một phát nữa.

"Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hắn nhìn về phía Giang Tự Lưu đang dùng miệng ngậm kiếm, từng bước tiến lại gần, tức giận nói: "Đừng không biết tốt xấu, chỉ dựa vào việc ngươi bắt bằng hữu của ta, giết người vô tội, ép ta ký vào giấy sinh tử, ta đã có thể giết ngươi hàng vạn lần mà không có chút gánh nặng tâm lý."

Một luồng sát cơ phẫn nộ lan tràn trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần.

Chỉ cần nghĩ đến việc mấy thành viên của đội Thành Quản chết trong nhà kho bỏ hoang của Hải tộc, còn có Cung Công bị gãy tay, sát ý trong lòng hắn không khỏi sôi sục.

Nếu như không phải vì khuôn mặt, tư thái từ đầu đến cuối đều luôn ôn hoà của Giang Tự Lưu và một cảm giác mà ngay cả bản thân Lâm Bắc Thần cũng không thể nào hiểu nổi, khiến người ta không thể nào nảy sinh sát tâm thì phát súng đầu tiên của hắn đã trực tiếp bắn vào đầu rồi.

Bước chân của Giang Tự Lưu, chợt dừng lại.

Khuôn mặt anh tuấn bởi vì mất máu và đau đớn mà trở nên có chút tái nhợt của hắn đột nhiên hiện ra chút kinh ngạc và sững sốt.

Loại kinh ngạc này thậm chí còn hơn cả khi hắn nhìn thấy cánh tay của mình bị đánh thành bột mịn.

Hắn khẽ vung đầu một cái.

Bụp!

Hắc Kiếm bay ra, đâm trên mặt đất.

"Lạm sát người vô tội? Giết bằng hữu của ngươi?"

Giang Tự Lưu cau mày, nói: "Ngươi không nhầm lẫn cái gì đấy chứ, ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy."

Lâm Bắc Thần sững sờ.

Không phải đồ chó này sao?

Gần như ngay lập tức, hắn đã tin lời Giang Tự Lưu.

Bởi vì lúc này, Giang Tự Lưu không có lý do gì để nói dối.

Hơn nữa Giang Tự Lưu đã từng nói rằng hắn chỉ nói dối nữ nhân.

Mình lại không phải là nữ nhân. Vậy thì......

Âm Dương Thư Sinh Mạc Vị Miên, Yên Thị Mị Hành Lâm Mi Âm và mấy võ sĩ hắc y, rốt cuộc là đến từ đâu chứ?

Trong khoảnh khắc này, Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy, hôm đó khi hắn chạy lung tung trong cái quần lót màu đỏ, bản thân dường như đã bỏ qua một thứ gì đó quan trọng.

Lúc này, chung quanh võ đài lại trở nên ồn ào, tiếng người huyên náo.

Bởi vì trong cuộc trò chuyện giữa hai người, thông tin lộ ra ngoài thực sự quá nhiều. Đặc biệt là câu nói "Bắt bằng hữu của ta, lạm sát người vô tội" của Lâm Bắc Thần.

Ngay lập tức giống như một tia chớp, xoẹt qua đầu của đám người Đinh Tam Thạch.

Cũng để bọn họ hiểu được rằng, tại sao Lâm Bắc Thần lại âm thầm ký vào giấy sinh tử.

Hóa ra đó không phải là tìm đường chết.

Mà thực sự là bị ép buộc, bất lực.

Vừa nghĩ đến điều này, lửa giận trong lòng của Đinh Tam Thạch và những người khác ngay lập tức bộc phát.

"Đê tiện."

Đinh Tam Thạch nhìn về phía Chu Bích Thạch.

Chu Bích Thạch im lặng.

Còn ở trên võ đài, khi ánh mắt của Giang Tự Lưu nhìn qua, Chu Bích Thạch mới hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu.

Giang Tự Lưu thu hồi tầm mắt.

Trong tiếng mắng chửi, hắn nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Chuyện này không phải chúng ta làm, nhưng ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích."