Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 644: Ta cũng vậy




Chu Bích Thạch dường như không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Đinh Tam Thạch.

Ông ta quan sát kỹ, trong ánh mắt thoáng qua một nụ cười thờ ơ, nói: "Vết thương của Đinh Kiếm Tiên có vẻ như đã hồi phục rất nhiều, nhưng mà đừng quên cuộc ước hẹn hải chiến. Hôm đó ta đã nói trước với ngươi, không được nhúng tay vào trận chiến võ đài hôm nay."

Đinh Tam Thạch gằn từng câu từng chữ nói: "Nhưng mà, các ông đã làm rồi."

Chu Bích Thạch ung dung cười lạnh nói: "Xem ra, ngươi vẫn còn chưa làm rõ ý nghĩa thực sự của ước định ngày hôm đó...Đinh Kiếm Tiên, ta cho ngươi thời gian ba hơi thở, lui xuống, nếu không, ước định ngày hôm đó sẽ huỷ bỏ.”

Đinh Tam Thạch nhướng mày, trở nên tức giận.

Đột nhiên--

Bùm!

Lại một bóng người khác nặng nề đáp xuống võ đài.

Là Sở Ngân.

Nam nhân trung niên này đứng bên cạnh Đinh Tam Thạch.

Hai tay của ông ta duỗi ra, tay áo đều bị rách toạc, lộ ra một đôi Thiên Mã Lưu Tinh Tí rực rỡ màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời. Kết cấu kim loại độc đáo, độ uốn lượn hoàn hảo khiến đôi tay đã được Dương Trầm Chu rèn đúc tinh tiến không biết bao nhiêu lần này toả ra một lực xung kích thị giác đặc biệt.

Bùm!

Sở Ngân giơ tay xuất ra một quyền hướng lên trời.

Một ấn chưởng bán trong suốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trực tiếp đánh ra một đường quyền dài đến hơn bốn mươi mét làm nổ tung chân không, như thể hư không bị mở ra bởi một đường nứt, thật lâu sau cũng không lành lại được.

"Huỷ bỏ thì hủy bỏ, ai sợ ai, đến đây, đánh đi."

Sở Ngân gầm lên giống như một con sư tử điên cuồng.

Sức mạnh của tông sư toả ra ngoài.

Trong nháy mắt, Lý Thanh Huyền, Trầm Tri Tiết cùng với các giáo viên của các đại học viện trong thành, vô số người thân thuộc với Sở Ngân, không khỏi chấn động tâm thần, kinh hãi vô cùng.

Tông sư?

Lại có thể là tông sư?

Cái tên bị phế bỏ đôi tay này, không những không chìm đắm trong trầm luân mà ngược lại vươn lên từ nghịch cảnh, lại có thể tiến thẳng vào cảnh giới tông sư?

Chuyện này làm sao có thể chứ?

Học viện Sơ Cấp Số 3 lại có thể xuất hiện một vị tông sư võ đạo. Đây là một chuyện lớn siêu bùng nổ.

Cơ cấu học viện ở Vân Mộng thành e là phải viết lại hoàn toàn.

Tuy nhiên, chính vào lúc mà mọi người vẫn còn kinh hồn chưa tỉnh-- Bùm!

Bùm!

Lại là hai luồng khí tức mạnh mẽ, bùng phát trong đám đông.

Ầm ầm!

Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn gần như không hẹn mà gặp đồng thời xuất hiện bên cạnh Sở Ngân.

Khí tức của hai người phát ra.

Người trước là đại võ sư cấp chín đỉnh phong.

Người sau là tông sư võ đạo cấp một.

Dao động Huyền khí giống như sóng to gió lớn, từng từng lớp lớp bức xạ ra.

Lần này, rất nhiều cao thủ võ đạo thực sự bị doạ cho sợ hãi.

Lý Thành Huyền quả thực không dám tin vào mắt mình.

Cũng giống như ông ta, rất nhiều người biết về thân phận của hai người Phan và Lưu thực sự còn cho rằng mình đang có một giấc mơ hoang đường.

Tại sao chứ.

Tại sao không nói không rằng, mấy củ cải già thâm niên này đều phát ra đệ nhị xuân, cảnh giới đã đột phá rồi.

Từ cảnh giới võ sư nhảy vọt lên cảnh giới tông sư. Đây không phải là một bước đột phá đơn giản.

Mà là cá chép vượt long môn.

Một bước trở thành tông sư, giống như đại bàng vàng rụng lông, rắn biến thành rồng.

Từ đó, mở ra một thế giới rộng lớn mới.

Bảo người khác làm sao không ngưỡng mộ chứ?

Một học viện Sơ Cấp Số 3 nhỏ bé đột nhiên lại xuất hiện ba đại cao thủ như vậy...chuyện này rốt cuộc là sao?

"Các ngươi đều muốn đối đầu với ta?"

Ánh mắt của Chu Bích Thạch trở nên lạnh lùng âm u.

Phan Nguy Mẫn thờ ơ nói: "Đại trượng phu hành tẩu khắp thế gian, nhận được sự bảo vệ của Kiếm Chi Chủ Quân, có việc không nên làm, có việc nhất định phải làm.”

Lưu Khải Hải nói: "Ta cũng vậy."

Phan Nguy Mẫn lại nói: "Lâm Bắc Thần là học viên của học viện Số 3 ta, thân là giáo viên, hắn gặp rắc rối, ta không thể ngồi yên không quan tâm.”

Lưu Kỳ Hải nói: "Ta cũng vậy."

Phan Nguy Mẫn lại nói: "Nếu như Chu Kiếm Thần cứ nhất định làm điều ngang ngược thì một hậu bối nhỏ bé vừa mới tiến vào cảnh giới tông sư như ta, đành phải dùng thân thể bằng xương bằng thịt này để thỉnh giáo phong thái thần kiếm của tiền bối.”

Lưu Khải Hải nói: "Ta cũng vậy."

Sở Ngân ở bên cạnh đâm một dao nói: "Đánh rắm, ông còn chưa phải là tông sư."

Lưu Khải Hải nhất thời uất ức một câu cũng không nói ra được.

Nhân gian bất sách, chết tiệt!

(Nhân gian bất sách: Ý chỉ cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, chuyện nào có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi)

Ba đại chủ nhiệm khối của học viện Số 3, duy chỉ có ông ta là vẫn còn nửa bước nữa mới có thể tiến vào cảnh giới tông sư, cơ hội tỏ vẻ lớn như hôm nay đã bị hai con dã thú kia cướp đi phần lớn ánh sáng.

Ngay cả lời thoại cũng chỉ có ba câu ngắn gọn như vậy...

Cuộc sống thật khó khăn biết bao.

Chu Bích Thạch nhướng mày.

Mặc dù ông ta cao ngạo, nhưng cùng lúc đối phó với Đinh Tam Thạch và nhiều đại tông sư võ đạo như vậy, ông ta không thể nào tự đắc là mình tất thắng.

Tuy nhiên, điều này vốn không quan trọng. Bởi vì--

"Mấy chú chó con vừa mới tập đi, cũng muốn bắt chước tiếng gầm của mãnh hổ sao?"

Một giọng nói mang vẻ giễu cợt không chút che giấu vang lên trong đám đông. Có người từ từ tách đám đông đang giật mình ra, chậm rãi bước tới.

Mỗi một bước chân của hắn bước ra, khí tức trên người lại tăng lên một phần, đồng thời cả sân trường như thể rung lên.

Hai bước...

Ba bước...

Bốn bước...

Đợi đến bước thứ năm, khí tức khủng khiếp từ trên cơ thể của người này bộc phát ra đã tiến thẳng vào cảnh giới tông sư, đồng thời còn không ngừng tăng vọt, trong nháy mắt đã vượt qua cảnh giới tông sư cấp sáu.

Khí tức của gió rực rỡ phát ra.

Kinh hoàng như mặt trời.

Hừng hực như lửa.

"Lui xuống, tha cho các ngươi không chết."

Người này đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt như điện như kiếm nhìn chằm chằm vào đám người Sở Ngân.

Một khuôn mặt tang thương dãi nắng dầm sương. Giống như một vị khách lưu lạc phương xa trở về.