Lý Thanh Huyền quay người nhảy xuống võ đài, vội vàng bước đến khán đài VIP.
Ngay lập tức đưa cuộn giấy đến tay của thành chủ Thôi Hạo.
Thành chủ đại nhân vốn dĩ đang ngồi vững vàng trên Điếu Ngư Đài, vừa xem qua, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nụ cười mất hút, không khỏi hét lên thất thanh: "Làm càn..."
Hắn trực tiếp cầm lấy cuộn giấy, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Chân Tòng Long- Ty phó của Ty giáo dục cũng chính là đoàn trưởng của đoàn giao lưu.
Chân Tòng Long vừa xem qua, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Lúc này, các khán giả xung quanh cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Những gì được viết trên cuộn giấy kia rốt cuộc là cái gì, lại có thể khiến cho biểu cảm của mấy vị đại nhân vật này biến hoá lớn đến như vậy.
Rất nhiều Thiên Kiêu, giáo viên và các quan viên cũng trở nên hiếu kỳ.
"Lâm Bắc Thần, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có biết nội dung của cuộn giấy này không?"
Thôi Hạo quay đầu lại hỏi.
Giọng nói lấn át tiếng ồn ào xung quanh, vang lên rõ ràng. Lâm Bắc Thần gật đầu.
"Có người ép ngươi ký bản khế ước này sao?"
Thôi Hạo lại không nhịn được hỏi: "Ngươi cứ nói đi không sao cả, bất luận xảy ra chuyện gì, bổn thành chủ sẽ làm chủ cho ngươi.”
Trên mặt của Lâm Bắc Thần loé lên một tia kinh ngạc. Vị thành chủ này là một người nhiệt tình.
Nhưng không đủ phân lượng.
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: "Đa tạ lòng tốt của thành chủ đại nhân. Mỗi một chữ được viết trên đó, ta đều đã đọc qua mấy chục lần, chữ ký trên đó cũng là ta đích thân ký, cũng hiểu được sức nặng của nó... ngài cứ trực tiếp tuyên bố là được rồi.”
Sắc mặt của Thôi Hạo liên tục thay đổi.
Cuối cùng, hắn nhìn Giang Tự Lưu với vẻ mặt tức giận chất vấn: "Bạn học Giang, hà tất phải làm như vậy? Đừng có hiếp người quá đáng.”
Sắc mặt của Giang Tự Lưu rất ôn hoà, cũng không tức giận, thờ ơ nói: "Thôi thành chủ, nói nhiều cũng vô dụng, chi bằng mời ngài công bố giấy sinh tử này đi."
Lời nói của hắn lọt vào tai mọi người một cách rất rõ ràng. "Giấy sinh tử?"
"Giấy sinh tử gì vậy?"
"Cái này... không phải chứ?"
"Không lẽ hai người này lại muốn quyết tử một trận sao?"
Bùm một tiếng, xung quanh nhất thời ồn ào náo động, giống như một cây gậy chọc vào tổ ong vò vẽ, vang lên tiếng ong ong tán loạn.
Tiếng kinh hô bàn tán không ngừng dâng trào giống như thủy triều.
Sắc mặt của Đinh Tam Thạch đột ngột thay đổi.
Sở Ngân, Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn lập tức đứng dậy.
Một số bằng hữu khác của Lâm Bắc Thần cũng giống như bị một tảng đá lớn đập vào tim, đột nhiên tim đập loạn xạ.
Một dự cảm không hay, điên cuồng sinh sôi.
Vẻ mặt của Thôi Hạo thay đổi, sắc mặt u ám, nhìn cuộn giấy trong tay, quay đầu hỏi Chân Tòng Long, Ty phó của Ty giáo dục, người phụ trách dẫn đội của đoàn giao lưu lần này: "Chuyện như vậy, chẳng lẽ không làm trái tôn chỉ của cuộc thi giao lưu sao? Chân Ty trưởng, ta cho rằng cuộn giấy này không có hiệu lực... "
Giọng nói còn chưa dứt.
Một làn sóng Huyền khí đột nhiên từ trong đám đông bên dưới phun trào ra. Giống như khoảnh khắc một ma long địa ngục mở mắt thức tỉnh.
Sân đấu võ vốn dĩ ồn ào náo động, ngay lập tức bị bao phủ bởi một cỗ uy áp khiến người khác hoảng sợ rùng mình, lúc này tất cả mọi người đều thất thanh, giống như bị lực lượng vô hình trực tiếp bóp cổ, ngay cả chớp mắt cũng không dám làm...
Uy áp đáng sợ giống như một sinh vật khủng khiếp đứng đầu chuỗi thức ăn đột nhiên giáng lâm.
"Thôi thành chủ, đừng nhiều chuyện."
Một giọng nói lạnh thấu xương từ trung tâm của lực uy áp khủng khiếp này truyền đến.
Người nói là một ông lão.
Trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, chiều cao trung bình, người gầy, tóc bạc trắng, lông mày đen, sắc mặt hồng hào, tinh thần khí rất tốt, ngũ quan đoan chính, các góc cạnh cực kỳ rõ ràng khiến người ta vừa nhìn thoáng qua đã có thể chắc chắn 100% rằng khi ông ta còn trẻ, chắc chắn là một nam nhân anh tuấn.
Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch.
Là người đứng đầu trong tứ đại kiếm nô dưới trướng của Vệ Danh Thần.
Một đại tông sư kiếm đạo thực sự.
Nhìn xuống phàm nhân, giống như một vị thần nhìn sâu kiến.
Khí tức hơi phóng ra liền trấn áp toàn trường.
Bầu không khí của hiện trường vốn dĩ nhiệt huyết như lửa, ngay lập tức giống như bị nước đá tạt qua.
Sự im lặng đến chết người.
Ngay cả những thị dân bình thường không biết võ thuật kia, cũng cảm nhận được một loại rùng mình đến từ bản năng sinh mệnh, không khỏi run lẩy bẩy.
Trên khán đài khách quý.
Thôi Hạo chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu giống như đang treo một thanh kiếm, một cảm giác sắc bén đến thấu xương khóa chặt hắn.
Như thể chỉ cần hắn nói thêm một câu, thốt ra một từ nữa thì sẽ có một đạo kiếm quang từ trên trời rơi xuống, đâm xuyên và đánh giết hắn.
Vị tân thành chủ tư thế oai hùng vĩ đại này chuyển vận Huyền khí, ánh sáng trong mắt hắn bùng cháy lên.
Hắn chậm rãi hít một hơi.
"Chu Thần Kiếm, ngươi đang uy hiếp bổn quan sao?"
Hắn chậm rãi nói.
Một lực lượng kỳ dị nhẹ nhàng nhưng hậu kình sâu thẳm trong cơ thể Thôi Hạo lan tràn ra, chống lại uy áp khủng khiếp của đại tông sư võ đạo đang ùn ùn kéo đến kia.
Sắc mặt của Chu Bích Thạch hơi thay đổi, ngay lập tức cười nhạo.
"Thật không ngờ, Thôi thành chủ lại có thể giấu tài... ha ha, nhưng mà, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, cũng không phải là chuyện mà một thành chủ nhỏ bé như ngươi có thể phi phối.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Thôi Hạo, cười lạnh với vẻ uy nghiêm đáng sợ nói.
"Thôi thành chủ thân là quan phụ mẫu của Vân Mộng thành, đương nhiên là có tư cách bảo vệ thần dân của mình."
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.
Bóng dáng của Đinh Tam Thạch giống như quỷ mị u ảnh xuất hiện trên khán đài VIP, đứng sáng vai với Thôi Hạo.
Vị lão nhân thân mặc đồng phục giáo viên của học viện Số 3 này, thân hình cũng không to lớn gì, thậm chí mặt mũi còn có chút hèn mọn, khuôn mặt tam giác, chòm râu dê, nhưng khi ông ta đứng ở nơi đó đột nhiên lại cho người ta một cảm giác đỉnh thiên lập địa, khinh thường trời đất, thân hình giống như một thanh kiếm sắc bén, có thể đâm xuyên bầu trời.
Uy áp khủng khiếp do Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch phát ra ngay lập tức bị triệt tiêu hơn phân nửa.
Trong đám đông, tiếng kinh hô vang lên.
Đặc biệt là một số giáo viên và học viên của học viện Số 3 đều không thể nào tin nổi nhìn Đinh Tam Thạch.
Bọn họ nhận ra rằng, vị này là lão giáo viên thâm niên của học viện.
Nhưng trước giờ không biết rằng, vị lão giáo viên bình thường không có gì lạ này lại có thực lực như vậy.