Nhìn thấy khuôn mặt này, một cái tên ngay tức khắc không thể nào khống chế được bật ra trong đầu của rất nhiều cao thủ võ đạo.
Lưu Lãng Thần Kiếm, Khuất Sơ Hiểu.
Người đứng thứ hai trong tứ đại kiếm nô dưới trướng của Vệ Danh Thần. Tu vi tông sư võ đạo chỉ cách đại tông sư một bước nữa thôi.
Huyền khí phong hệ màu xanh nhạt lưu chuyển lấp loé, ngưng tụ mà không phát ra, nhưng uy áp mà nó hình thành khiến mọi người xung quanh cảm thấy như uy như ngục, run lẩy bẩy, giống như sắp quỳ xuống đất.
Ba người Sở Ngân là những người đầu tiên đứng mũi chịu sào, lập tức cảm thấy giống như một ngọn núi lớn đang đổ xuống trước mặt, lại giống như sóng thần vô biên đánh tới, một nỗi kinh hoàng không tự chủ sinh sôi trong sâu thẳm trái tim.
Ngay lúc đó, bọn họ đều nảy sinh một xung động muốn quay người bỏ trốn.
Nhưng--
Đương nhiên không thể lùi bước.
Ba người không thể không cưỡng chế thúc động Huyền khí, gắt gao chống cự. Dần thấy chật vật.
Đinh Tam Thạch đột ngột bước tới trước một bước.
Kiếm ý leng keng cuồn cuộn ngất trời.
Một hư ảnh kiếm mang mười trượng từ sau lưng của Đinh Tam Thạch huyễn hiện ra, xuyên phá không trung.
Không khí như dòng chảy bắn ra tứ phía.
Ba người Sở Ngân đột nhiên cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Nhưng cục diện vẫn không thay đổi.
Thay vào đó càng trở nên căng thẳng và hồi hộp hơn.
Như thể giây tiếp theo, một trận chiến huỷ diệt sắp bộc phát.
Tất cả mọi người đều hiểu rằng một khi sự tồn tại cấp tông sư võ đạo thật sự bất chấp tất cả đánh nhau ở đây, vậy thì gần vạn người xung quanh võ đài e rằng sẽ bị tai bay vạ gió.
Trong đôi mắt của Khuất Sơ Hiểu lóe lên một tia giận dữ.
Rất lâu rồi không có ai dám ở trước mặt hắn mà ngông cuồng như vậy. Thanh trường kiếm ở giữa eo đã lâu không xuất vỏ, lúc này hơi rung lên. Hắn giơ tay.
Đó là một bàn tay già nua giống như vỏ quýt, đầy vết chai và vết nứt. Tay của Lưu Lãng Thần Kiếm.
Cánh tay này ấn giữ chuôi kiếm.
Thời khắc giết người sắp sửa bắt đầu.
Chính vào lúc Khuất Sơ Hiểu chuẩn bị rút kiếm.
Trên võ đài, một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Này, các ngươi thật là...cũng không hỏi xem ý kiến của đương sự." Lâm Bắc Thần mở miệng nói.
Hắn nhìn đám người Đinh Tam Thạch, dở khóc dở cười nói: "Sư phụ, các người xem thường ta như thế sao? Cảm thấy ta 100% là sẽ bị cái đồ chó Giang Tự Lưu này đánh chết sao?"
Đám người Đinh Tam Thạch hơi sững sờ.
Sở Ngân nhanh mồm nhanh miệng, muốn nói ngay tại chỗ: Ngươi nghĩ sao?
Giang Tự Lưu người ta là một nhân vật huyền thoại tung hoành ở Phong Ngữ hành tỉnh, chỉ bại trận một lần.
Mấy năm trước hắn đã là một tông sư kiếm đạo rồi. Bây giờ tu vi càng thâm sâu khó lường hơn.
Ngươi là cái thá gì chứ?
Tiểu võ sư.
Nhưng những lời ‘nâng cao uy phong của người khác mà phá hủy ý chí của mình’ như vậy, đương nhiên là không thể nói ra trước mặt công chúng.
Còn Giang Tự Lưu cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Đã bị Lâm Bắc Thần gọi là ‘đồ chó’ liên tiếp hai ba lần, nhưng trái tim của hắn lại không sao tức giận được.
Nếu như đổi lại là người khác làm như vậy, Giang Tự Lưu sớm đã một kiếm chém chết hắn rồi.
Nhưng lời của Lâm Bắc Thần... Cứ tuỳ hắn đi.
Tính toán gì với một người đã định sẵn là sắp chết chứ?
Chỉ nghe Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: "Sư phụ, ba vị chủ nhiệm, vẫn xin các người hãy lui xuống. Ta không giải thích trước với các người về chuyện này là lỗi của ta, nhưng trên giấy sinh tử, giấy trắng mực đen, quả thực là do ta ký. Bất kể lý do ký vào giấy sinh tử này là gì thì cũng đã ký rồi, thân là Thần Quyến Giả được Kiếm Chi Chủ Quân xem trọng, cho dù ta có cả triệu lý do, cũng tuyệt đối không thể nuốt lời được.”
Nói xong, hắn ở trên võ đài, cúi người một cái thật sâu.
Bốn người Đinh Tam Thạch kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ quen biết tên phá gia chi tử này.
Tên quần là áo lượt này đã trưởng thành rồi. Nhưng bây giờ không phải là lúc để trưởng thành.
"Nhưng mà......"
Đinh Tam Thạch còn muốn nói gì đó.
Lâm Bắc Thần lại cúi người thật lâu, rất nghiêm túc nói: "Sư phụ, xin có chút lòng tin đối với đồ nhi của người."
Đinh Tam Thạch im lặng.
"Chúng ta lui xuống."
Ông ta quay người bước xuống khán đài VIP.
Áp lực của một đại tông sư kiếm đạo trong nháy mắt thu liễm lại.
Ba người Sở Ngân nhìn Lâm Bắc Thần, thấy trên khuôn mặt của tên phá gia chi tử này không hề có biểu hiện bi tráng hay là hùng hồn muốn đi vào chỗ chết gì cả, liền suy nghĩ lại, đám người mình hình như thực sự lo xa rồi, với bản chất sợ chết của tên này, chuyện không nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Ký vào giấy sinh tử, có lẽ không phải là nhất thời kích động?
"Cẩn thận một chút."
Lưu Khải Hải vẫn không nhịn được dặn dò một câu.
Lâm Bắc Thần nháy mắt, nói: "Yên tâm đi, Lão Lưu, trước giờ đều là Lâm Bắc Thần ta ức hiếp người khác, chứ không có ai có thể ức hiếp được ta.”
Cả ba người lúc này mới thu lại khí tức, chậm rãi bước xuống võ đài.
"Ha ha ha ha... Ba tên cẩu tài, cứ như vậy mà lui sao?"
Lưu Lãng Thần Kiếm Khuất Sơ Hiểu vẫn không buông tha, khuôn mặt mang theo vẻ mặt chế nhạo và giễu cợt, lòng bàn tay nắm vào chuôi kiếm, giữa lông mày vẫn còn sát khí, có tư thế muốn rút kiếm giết người.
Sở Ngân quay người lại nhìn chằm chằm vào hắn, ầm một tiếng, hai nắm đấm đánh nhau, tia lửa bắn tung tóe, cười lạnh nói: "Thế nào, thật sự tưởng rằng lão tử sợ tên cẩu nô tài nhà người chắc?"
Khoé miệng của Khuất Sơ Hiểu hiện lên vẻ giễu cợt, ngay lập tức đưa tay rút kiếm.
Nhưng mới chỉ có một tia kiếm quang từ trong hộp kiếm lộ ra, một lòng bàn tay xuất hiện một cách lạ thường, nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của Khuất Sơ Hiểu, đè thanh kiếm này vào lại trong bao kiếm.
Là Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch.
"Lão nhị, lui xuống."
Ông lão đứng đầu tứ đại kiếm nô này khẽ lắc đầu, nói: "Không được phá vỡ kế hoạch của công tử."
Sát ý trong lòng Khuất Sơ Hiểu vốn dĩ đã lên đến cực điểm, nhưng khi hắn nghe thấy hai từ 'công tử', sâu trong đáy mắt loé lên một tia kính sợ, không nắm lấy kiếm nữa, khí thế đáng sợ ngay lập tức thu liễm lại, tay cầm kiếm buông lỏng ra.
Nhìn ba người Sở Ngân cười lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi lui về phía sau.