Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 642: Cảm hoá




Trong Triều Huy thành, các học viện khác nhau nhưng cùng một màn trình diễn, nhưng phàm là học viện đi ra từ Vân Mộng thành, vào giờ khắc này đều gác lại mọi thứ trong tay xuống, tới điểm trực tiếp do học viện tổ chức tạm thời để xem trận chung kết.

Mễ Như Yên, Chu Khả Nhi, Vương Hinh Dư, Thương Sơn Tuyết...

Mỗi học viên của Vân Mộng thành đều muốn biết mình trong số những người này, ai là người giỏi nhất, nổi bật nhất và khó bắt chước nhất, ở toàn bộ các bạn cùng trang lứa trong Phong Ngữ Hành tỉnh, rốt cuộc có dạng tiêu chuẩn gì, cũng muốn biết mấy ngày không gặp tên yêu nghiệt đó đã đạt tiến bộ không thể tưởng tượng gì.

Đã hơn một tháng từ khi rời khỏi trúc viện, tất cả đều bắt đầu cuộc sống mới của họ, cũng đã đạt được nhiều tiến bộ, mỗi người đều xuất sắc.

Về phần cái tên ở lại Vân Mộng thành kia, hắn có biếng nhác hay không đây.

Trước màn hình lớn Huyền Tinh, học viên đã ngồi đầy. Khi hàng chục nghìn người hô vang tên của Lâm Bắc Thần trên quảng trường của học viện Sơ cấp Số 3, nó được truyền tới tai của tất cả học viên trong Vân Mộng thành qua màn hình Huyền Tinh, mọi người bỗng trở nên phấn khích.

Thời gian, dường như đang quay trở lại những năm tháng tươi đẹp ấy.

"Nhìn xem, thật là một nhóm người chất phác biết bao."

Lâm Bắc Thần ở trong phòng thay đồ, lắng nghe tiếng reo hò giống như tiếng sấm ầm vang, không kìm được phát ra tiếng khen ngợi như vậy.

Ở kiếp trước, trên các đấu trường đỉnh cao của năm giải đấu lớn, chỉ có những ngôi sao bóng đá thời đại lừng danh thế giới mới được đối xử như vậy, được nhiều người đồng thời hô vang cái tên của mình như một quân vương.

Những người này đều bị mị lực nhân cách của ta cảm hoá.

Nhớ lúc đầu, tiền thân là một nhân vật người thấy người ghét, lợn chê chó không yêu.

Kết quả chỉ trong vòng chưa đầy một năm ngắn ngủi, mình đã dùng mị lực nhân cách thuần phát cao thượng của bản thân chinh phục biết bao nhiêu người.

Ta thật vĩ đại.

Tự mình ngây ngất một trận, hắn mở điện thoại ra. "Mẹ kiếp, sao họ vẫn còn đang giao hàng."

Trong APP Taobao, khẩu súng lục Tuyết Vực Chi Ưng sớm đã đến Vân Mộng thành, vậy mà vẫn đang giao hàng...

Lừa đảo, không phải đang giao hàng cả đời luôn đấy chứ?

Lâm Bắc Thần nhấp vào nút ‘thúc đơn’ phỉ nhổ trong lòng.

Sau đó bắt đầu kiểm tra các phần mềm hack khác nhau của mình.

Đặc biệt là phiên bản Ta yêu một thanh củi 2.0 mới được phân phối ra, không biết có thể đối phó được với cường giả cấp tông sư hay không?

Lúc này, bên ngoài lại vang lên một làn sóng âm cực lớn.

"Bạn học Lâm, xuất trận thôi."

Một vị quan viên trẻ tuổi của Sở giáo dục Vân Mộng thành mở cửa phòng thay đồ ra, rất khách sáo nói.

Lâm Bắc Thần gật đầu và theo hắn bước ra ngoài.

Trên võ đài.

Giang Tự Lưu, thân mặc y phục trắng như tuyết đang mỉm cười chờ đợi.

Thiếu niên dưới ánh mặt trời giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc cừu thuần khiết, không vấy bụi bẩn, xuất sắc hơn người.

Lâm Bắc Thần thuận theo thông đạo đi về phía võ đài.

Những tiếng hò reo xung quanh hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.

Còn có người rải những cánh hoa tươi lên người hắn.

Cảnh tượng nhiệt liệt như vậy, ngay cả những Thiên Kiêu đến từ các đại thành thị cũng đều không khỏi kinh ngạc.

Những người không biết còn cho rằng bọn họ đang chào đón một vị anh hùng trở về sau hàng trăm trận chiến.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng thiếu niên thanh sam như ngọc này, đi giữa tiếng reo hò và hoa tươi, có một loại thần thái riêng khác, thực sự quá anh tuấn, đẹp trai như Kiếm Tiên đang dạo chơi trong thiên hạ, khiến người ta vừa nhìn qua, không kìm được liền sinh lòng tự ti mặc cảm.

Vẻ đẹp kết tinh của trời đất.

Thần vận ngưng tụ của trời đất.

Giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

"Ấy, những con người thô tục này, ném cánh hoa làm gì chứ? Nếu như ném tiền vàng qua đây thì tốt biết mấy.”

Lâm Bắc Thần trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Hắn bước lên võ đài.

Một người bạch y như tuyết, một người thanh sam như ngọc. Hai thiếu niên đứng cùng nhau, giống như tuyệt đại song kiêu. "Bạn học Lâm thật là phong thái kinh người."

Giang Tự Lưu mỉm cười nói. "Ngươi đang khen ta đẹp trai à?" Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói.

Giang Tự Lưu sững sờ, lập tức bật cười nói: "Cứ coi là như vậy đi."

"Ta đã đẹp trai như vậy, ngươi không thể thủ hạ lưu tình, không đánh chết ta được sao?”

Lâm Bắc Thần nói.

Giang Tự Lưu càng kinh ngạc hơn.

Ngay lập tức lắc đầu nói: "Cái này...xin lỗi."

"Phi."

Lâm Bắc Thần ngay lập tức sốt sắng nói: "Không cho mặt mũi chứ gì? Nếu đã như vậy, ngươi chuẩn bị bị ta đánh chết đi. Ta mà phát điên lên thì đến cả bản thân ta cũng đánh.”

Các khán giả dưới võ đài vẫn rộn rã tiếng cười.

Còn cho rằng hai vị thiếu niên phong thần như ngọc này đang nói đùa.

"Chuẩn bị......"

Giám khảo Lý Thanh Huyền ở bên ngoài võ đài sắp ra hiệu bắt đầu cuộc thi.

Lúc này--

"Chờ đã."

Giang Tự Lưu đột nhiên giơ tay lên.

Giám khảo quan Lý Thanh Huyền nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

Giang Tự Lưu mở lòng bàn tay ra, trong tay xuất hiện một cuộn giấy, chậm rãi nói: "Chỗ ta có một bản khế ước, cần phải công bố với tất cả mọi người trước khi giao chiến, vẫn xin giám khảo quan đại nhân làm thay."

‘Mặt sắt lưỡi độc’ Lý Thanh Huyền hơi sững sờ.

Ông ta bước lên võ đài, nhận lấy cuộn giấy rồi từ từ mở ra. Vừa nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi dữ dội.

"Cái này......"

Lý Thanh Huyền nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi có biết những gì được viết trên đó không?"

Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, nói: "Lý đại nhân, trên đó có chữ ký của ta. Ta đương nhiên là biết, cái đồ chó Giang Tự Lưu này đã muốn tuyên bố, vậy thì ông cứ tuyên bố với mọi người đi.”

Lý Thanh Huyền liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái thật sâu.

Thật hồ đồ.

Thứ này sao có thể tuỳ tiện ký chứ?

Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể nào thuyết phục gì được nữa.

"Đây là chuyện lớn, ta cần phải báo cáo với các vị đại nhân có mặt ... Hai vị, xin chờ một chút."